Nhóc Zombie – 173

Chủng Quỷ

Editor: Cô Rùa

*

Ninh Túc nhớ trong phó bản [Mạn Mạn], lần đầu tiên khi cậu nói về tên mình cho Sư Thiên Xu, cô ấy nghe xong cũng từng bảo như vậy.

Cô ấy nói, trong trò chơi vô hạn, có thể an tâm đánh một giấc là một điều rất xa xỉ.

Trước khi cậu chào đời, bọn họ đã có ít nhất hai ngày liền không có nỗi một giấc nào trọn vẹn.

Cái tên này hàm chứa những lời chúc phúc và kỳ vọng của ba mẹ dành cho cậu, họ không yêu cầu cậu phải mạnh mẽ hay xuất chúng mà chỉ mong cậu có một cuộc sống bình an, khỏe mạnh và an nhiên.

Ninh Trường Phong nói: “Được, vậy chúng ta gọi nó là Ninh Túc.”

Thực ra trước đó họ đã đặt cho bé con trong bụng rất nhiều cái tên, có con trai, có con gái, nhưng họ chưa bao giờ xác định rõ là cái tên nào.

Vừa rồi Ninh Trường Phong hỏi Sư Thiên Xu, vốn tưởng cô sẽ chọn một trong những cái tên đó, nhưng không ngờ cô lại chọn một cái tên hoàn toàn mới lạ, một cái tên rất chi là đơn giản.

Ninh Trường Phong cảm thấy cái tên này thật sự rất hay.

Ninh Túc cũng nói: “Cái tên này rất hay.”

Trước đây, khi cậu giới thiệu tên mình với người khác, nói tên cậu là Ninh Túc, Ninh trong Ninh Thái Thần, Túc trong tá túc miễn phí.

Khi cậu lần đầu giới thiệu bản thân ở trường tiểu học, các bạn cùng lớp đã hỏi cậu tại sao lại là Ninh trong Ninh Thái Thần.

Cậu nghiêm túc trả lời rằng vì cậu là hậu duệ của Ninh Thái Thần và Nhiếp Tiểu Thiến, cho nên có thể nhìn thấy quỷ.

Trong lúc cãi vả, họ đã cười nhạo cậu, nói Ninh Thái Thần đâu có kết hôn với Nhiếp Tiểu Thiến, nói cậu đang bào chữa cho sự bất thường của chính mình.

Họ tiếp tục hỏi cậu tại sao lại là tá túc miễn phí.

Vì lúc đó cậu thường xuyên xoay quanh giữa các gia đình khác nhau nên cậu không có cảm giác an toàn, ước mơ của cậu chính là có được một nơi có thể cho cậu dừng chân miễn phí.

Sau này, cậu mới nhận ra nơi mà cậu có thể ở miễn phí chính là nhà.

Kể từ giờ, cậu có thể giới thiệu với người khác rằng, tên cậu là Ninh Túc, Ninh Túc trong cuộc sống bình an, hằng đêm an giấc.

Lăng Tiêu đi tới trước mặt cậu, đưa đứa bé đưa cho cậu: “Em muốn bế không?”

Ninh Túc ngơ ngác nhìn đứa bé trong vòng tay hắn, lau tay vào quần, sau đó khẩn trương ôm lấy nó.

Trẻ con mới chào đời quá mềm, như thể không có xương vậy.

Cảm giác này thật kỳ diệu.

Ôm chính mình mới sinh vào lòng, Ninh Túc thầm nghĩ, làm sao mà vật nhỏ mềm mại này lại có thể trở thành một người tường đồng vách sắt đánh thế nào cũng không chết chứ?

Hai nhóc quỷ ôm chân cậu nhìn về phía bé con.

Ninh Túc ngồi xuống cái ghế nhỏ cạnh giường, lúc này chúng cũng rốt cuộc cũng có thể nhìn rõ được đứa bé.

“Oa ~”

Một tiếng cảm thán nhỏ xíu phát ra từ miệng của hai nhóc quỷ đang thẫn thờ.

Sư Thiên Xu cũng thò đầu qua, nụ cười trên khuôn mặt cô chưa bao giờ biến mất kể từ khi Ninh Túc nhỏ được sinh ra.

Nhìn bé cưng, cô khẽ nói: “Sao nó lại dễ thương thế chứ?”

Khi mang thai, cô đã hỏi rất nhiều người về chuyện con nhỏ, biết được trẻ con mới sinh vẫn chưa có nảy nở, nhăn nheo đỏ hòn hẳn là rất xấu mới đúng.

Cô cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi.

Thế nhưng con trai cô lại hoàn toàn khác.

Làn da của nó rất trắng, rất mềm mại, đôi mắt của nó có thể mở to, các đường nét trên khuôn mặt khá rõ ràng.

Ninh Túc: “Bởi vì gien của bé rất ưu tú, rất mạnh mẽ.”

Câu nói này khiến Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong đều bật cười.

Ninh Trường Phong nói: “May là nó không có đuôi rắn, tôi cứ sợ huyết mạch truyền thừa của mình sẽ ảnh hưởng đến nó, lúc sinh ra sẽ có một cái đuôi rắn nhỏ màu bạc nữa cơ.”

Ninh Túc: “…”

Sư Thiên Xu: “…”

Sư Thiên Xu: “Anh đang nói điên nói khùng gì vậy!”

Ninh Trường Phong: “Điên khùng gì chứ, nếu có thật, không phải em sẽ càng thích hơn sao?”

Ninh Túc: “…”

Cấm nói những điều như vậy trước mặt con nhỏ.

Sư Thiên Xu: “Em thích bộ dáng bây giờ của nó!”

Quỷ Sinh: “Ò!”

Nó lắp bắp: “Đáng, đáng yêu nhất, đáng yêu nhất zũ trụ!!!”

Ninh Túc: “…”

Còn biết cả vũ trụ cơ đấy, lại học được thêm vốn từ cao cấp.

Chúc Song Song ổn định lại cảm xúc xong cũng tới nhìn đứa bé một cái, cô nhìn nó một chập, trên mặt cũng nhiễm ý cười dịu dàng, tim đều muốn tan chảy, “Đây hẳn là tiểu thiên sứ nhỉ.”

Khi ngước đầu lên, cô giật mình trong giây lát khi trông thấy cảnh Ninh Túc đang cúi đầu nhìn đứa bé.

Cô ngạc nhiên nói: “Bé Túc Túc và Ninh Sư giống nhau ghê, mà Ninh Sư cũng họ Ninh, có khi nào có quan hệ thân thích với tiền bối Ninh không?”

Ninh Túc xịt keo cứng ngắc.

Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong nghe vậy đều nhìn sang Ninh Túc, rồi lại nhìn đứa bé cậu đang ôm, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Ninh Trường Phong nói: “Lần đầu gặp Ninh Sư thì tôi đã cảm thấy rất thuận mắt rồi, chính là cảm giác vô cùng thân thuộc ấy, bây giờ nhìn cậu ấy và Túc Túc, tôi mới hiểu được cảm giác quen thuộc và thân thiết ấy đến từ đâu, cậu ấy rất giống bé cưng của tôi và hội trưởng Sư.”

Nói xong câu đó, hắn vội nói với Ninh Túc và Lăng Tiêu: “Không phải tôi cố ý chiếm tiện nghi của hai người đâu nha, tôi chỉ nói ra cảm xúc thật của mình thôi.”

Có đánh chết hắn cũng không dám nói hắn muốn làm ba của Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu: “…”

Ninh Túc trầm mặc.

Sư Thiên Xu nhìn chằm chằm Ninh Túc một hồi, không nói gì.

Chúc Song Song vẫn quan sát Ninh Túc và bé con, càng nhìn càng kinh ngạc.

Lăng Tiêu phá vỡ bầu không im lặng lúc bấy giờ, hỏi Ninh Trường Phong: “Sinh nhật Túc Túc là khi nào vậy?”

Ninh Trường Phong nói: “Hiện tại thôn Minh Tiền đang là mùa xuân, dựa theo thiết lập của thế giới này, nó hẳn là sinh vào mùa xuân, nhưng trên thực tế, ngoài căn cứ đã bước vào hè rồi.”

Ninh Trường Phong dừng lại mấy giây, Sư Thiên Xu mới tiếp lời hắn, nói: “Tốc độ dòng chảy thời gian ở thế giới phó bản này và bên ngoài căn cứ chảy theo tỉ lệ 2:1, Túc Túc sinh ngày 7 tháng 7, năm thứ 20 của căn cứ.”

Ninh Túc cúi ​​đầu, ngón tay chọc nhẹ vào khóe miệng đang cười của đứa bé: “Thì ra sinh nhật của bé là ngày 7 tháng 7 à.”

Ánh mắt Lăng Tiêu rơi vào người cậu, xoa xoa gáy cậu: “Em trả bé lại cho hội trưởng Sư đi, để cô ấy nghỉ ngơi thật tốt.”

Ninh Túc “Ừm” một tiếng, trả nó lại cho Sư Thiên Xu.

Sư Thiên Xu ôm lấy đứa bé, cười một cách bất đắc dĩ, nói: “Tôi thật sự không mệt chút nào, cũng không cần nghỉ ngơi đâu.”

Cô lấy ra nhiều đồ dùng dành cho trẻ con từ quả cầu pha lê.

Vừa rồi chưa kịp lấy ra vì phải sinh em bé gấp, Ninh Túc nhỏ vẫn được quấn trong chiếc khăn gối.

Sư Thiên Xu thay cho nó một tã lót mềm mại hơn.

Đây là lần đầu tiên cô làm việc này nhưng lại rất thành thạo và khéo léo.

Ninh Túc nằm ngủ trong chiếc tã mềm mại, lại nở nụ cười.

Hai nhóc quỷ bám lấy giường nhìn tới ngây người.

Chúc Song Song nói: “Tốt nhất là cô vẫn nên nghỉ ngơi một chút đi, bọn tôi ra ngoài trước đây.”

Ninh Túc và Lăng Tiêu túm hai nhóc quỷ vẫn còn chưa hết lưu luyến ra ngoài.

Đi được một đoạn khá xa, Chúc Song Song nói: “Hai người chắc cũng biết rồi đúng không, chuyện Ninh Trường Phong và hội trưởng Sư đã cố gắng rất nhiều để có được lối ra khỏi trò chơi, thực chất là muốn đưa bé Ninh Túc ra ngoài ấy.”

Ninh Túc gật đầu.

Chúc Song Song có chút không thoải mái nói: “Cho nên, bọn họ và bé Ninh Túc không còn bao nhiêu thời gian ở chung nữa, để bọn họ ở riêng một lát đi.”

Ninh Túc “Ò” một tiếng, quay người nhìn căn phòng.

Đêm khuya, trong phòng có thắp một ngọn nến, nhìn xuyên qua cửa sổ, có thể thấy người đàn ông trong phòng cúi xuống ôm lấy người phụ nữ đang ngồi trên giường, cùng đứa trẻ trong vòng tay cô ấy.

Hắn đang hôn lên mặt từng người.

Ninh Túc cười hỏi Chúc Song Song: “Khi nào thì cô biết đứa bé trong bụng hội trưởng Sư là của Ninh Trường Phong?”

Chúc Song Song: “Tầm tháng trước.”

Ninh Túc: “Cô không kinh ngạc sao?”

Chúc Song Song: “Có chứ, sao có thể không kinh ngạc được? Lúc đó tôi khờ luôn ấy, mất cả ngày trời cũng chưa hoàn hồn lại.”

Ninh Túc có thể tưởng tượng được lúc đó cô đã kinh ngạc như thế nào.

Chúc Song Song: “Có một đoạn thời gian cứ nhìn thấy bụng hội trưởng Sư thì tôi lại ngẩn ngơ một hồi, nhưng sau đó, tôi đã hiểu được.”

Cô nhìn hai bóng người trong phòng, “Nếu bọn họ muốn có một người ở bên, thì chỉ có thể ở bên nhau chứ không phải ai khác.”

Ninh Túc “Ò” một tiếng.

Cậu cũng quay lại nhìn một lúc rồi nói với cô: “Trên núi có quỷ nhỏ, cô đừng đi cách xa nơi này quá.”

Chúc Song Song nói: “Ừm, tôi sẽ ở chỗ này chờ đến khi bình minh.”

Trời đã gần sáng, hai đứa nhỏ vẫn còn dính chặt cửa.

Lăng Tiêu nói: “Hay là hai người ở đây đi, tôi đi tìm đồ ăn.”

Hắn biết Ninh Túc có chuyện muốn hỏi Chúc Song Song, nên không để cậu theo, muốn rời đi một mình, không biết tại sao, hai đứa nhỏ cũng vội chạy theo hắn.

Ninh Túc và Chúc Song Song đều ngồi trên bậc đá.

Ninh Túc hỏi cô: “Người nhộng vừa rồi có phải là Phương Kỳ không?”

Chúc Song Song sửng sốt một chút, quay đầu nhìn về phía cậu, “Cậu biết Phương Kỳ ư?”

Ninh Túc: “Trước kia có gặp cậu ấy trong một phó bản.”

Chúc Song Song cúi đầu nhìn dưới đất.

Mưa vẫn tiếp tục rơi, những hạt mưa nặng hạt rơi xuống mặt nước bắn lên mặt cô.

Cô thấp giọng nói: “Tôi và Phương Kỳ cùng vào căn cứ trò chơi chung một xe, tuy cậu ấy không quá hòa nhập với tập thể, nhưng tôi vẫn luôn xem cậu ấy là em trai mình.”

Ninh Túc “à” một tiếng.

“Lúc đầu tôi còn cảm thấy cậu ấy rất kỳ quái, vừa vào căn cứ đã nói muốn tìm một người, quá kỳ lạ luôn là đằng khác, căn cứ trò chơi là một sự tồn tại ngoài sức tưởng tượng của mọi người ở thế giới thực, thế mà cậu ấy lại nói muốn ở nơi như vậy tìm ai đó.”

“Nhưng cậu ấy rất quyết tâm phải tìm cho bằng được người kia, cậu ấy điên cuồng lao vào các thế giới phó bản tìm không ngừng nghỉ, còn dùng số điểm kiếm được mua thông tin ở căn cứ trò chơi tìm người đó nữa.”

“Chúng tôi đều cho rằng cậu ấy bị điên rồi, nhưng chúng tôi cũng không nói gì hết. Có lẽ cậu không biết nhưng thật ra cậu ấy chỉ là một học sinh cấp ba rất bình thường thôi, cậu ấy biết sợ, lá gan nhỏ, cũng sẽ cảm thấy buồn bực không vui, nhưng để tìm được người đó, cậu ấy như được kích hoạt một loại năng lực nào đó vậy, trong lúc liều mạng, cậu ấy cũng nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn.”

Ninh Túc: “Cậu ấy tìm được rồi phải không?”

Chúc Song Song: “Đúng vậy, đám bọn tôi chẳng ai ngờ rằng cậu ấy thật sự tìm được người kia, càng không ngờ người mà cậu ấy liều mạng tìm kiếm đã trở thành người nhộng của người nhộng sư.”

Hai người trầm mặc một hồi lâu.

Lúc Ninh Túc biết người mà Phương Kỳ đang tìm đã biến thành nhộng người, Ninh Túc cũng không nói nên lời.

Chúc Song Song: “Sau đó chúng tôi mới biết được, người mà cậu ấy đang tìm chính là Lâm Trung Khê, là thanh mai trúc mã của Phương Kỳ, đôi mắt của cậu ta có vấn đề. Phương Kỳ đã làm một số chuyện không tốt, cuối cùng vì Phương Kỳ bỏ mặc Lâm Trung Khê nên đã gây ra bi kịch cho Lâm trung Khê, từ đó về sau Phương Kỳ vẫn luôn trong trạng thái thẫn thờ, đau khổ, mãi cho đến khi vào trò chơi mới dấy lên hy vọng lần nữa.”

Cho nên, cậu ấy mới liều mạng tìm người trong trò chơi như vậy.

Cuối cùng cũng tìm thấy.

Có thể tưởng tượng Phương Kỳ đã cảm thấy đau khổ và tuyệt vọng như thế nào khi nhìn thấy Lâm Trung Khê biến thành một người nhộng.

Ninh Túc: “Vậy tại sao cậu ấy cũng biến thành người nhộng rồi?”

Chúc Song Song: “Để ở bên cạnh Lâm Trung Khê, cậu ấy đã gia nhập guild Vĩnh Minh, đi theo người nhộng sư.”

Cô che mặt lại, “Sau khi cậu ấy vào guild Vĩnh Minh, bọn tôi cũng mất liên lạc với cậu ấy một thời gian, chờ đến khi gặp lại trong phó bản, thì bọn tôi đã thấy cậu ấy thành người nhộng.”

“Người nhộng sư sung sướng nói, là cậu ấy tự nguyện biến thành người nhộng, tôi không tin, năm đó cô ta cũng từng ép Lâm Trung Khê thành người nhộng.”

Ninh Túc không biết có nên tin hay không.

Phương Kỳ đã từng nói, hắn sẽ không bao giờ để Lâm Trung Khê một mình nữa.

Đây chính là cách triệt để và dứt khoát nhất để ở bên cạnh, đồng hành cùng Lâm Trung Khê.

Ninh Túc: “Đó là lý do tại sao cô ghét người nhộng sư như vậy ư?”

Chúc Song Song gật đầu: “Đây là nguyên nhân chính, cô ta là một người tàn ác vô nhân đạo và biến thái, đã hại chết không biết bao nhiêu người.”

“Cô ta còn để ý đến em gái của hội trưởng bọn tôi, trong một phó bản, cô ta đã nắm giữ mạng sống của em gái hội trưởng bọn tôi và mấy chục mạng người chơi nữa, bắt hội trưởng phải công khai lựa chọn một trong hai trước toàn thể người chơi trong căn cứ.”

“Hội trưởng bọn tôi thành lập ra một guild Hỗ Trợ, nhiều năm qua vẫn luôn cố gắng giúp đỡ người chơi, cứu mạng mọi người vô số lần, đây là niềm hy vọng để anh ấy có thể tiếp tục kiên trì trong trò chơi vô hạn này.”

“Đồng thời, người em gái sống nương tựa từ nhỏ đến lớn với anh ấy chính là người thân quan trọng nhất và duy nhất của anh ấy, cũng là chỗ dựa tinh thần của anh ấy.”

Mỗi lần nghĩ đến điều này, ngực Chúc Song Song lại hận đến nhói đau.

Cô nhớ mãi khi đó Trần Thiên đã đau khổ đến thế nào, cũng nhớ những giọt nước mắt của Trần Tình.

Ninh Túc: “Thần Thiên chọn bên nào?”

Chúc Song Song: “Em gái anh ấy không cho anh ấy lựa chọn, cô ấy không nỡ, cuối cùng tự sát.”

Ninh Túc sửng sốt một chút.

Chúc Song Song bổ sung thêm: “Nhưng may mắn thay là cô ấy không chết, mà là được hội trưởng Sư cứu.”

Chúc Song Song ngẩng đầu, cằm hơi nhếch lên: “Trước đây bọn tôi chỉ là người mới, không thể làm gì người nhộng sư. Hiện tại tôi không sợ cô ta chút nào cả, tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho cô ta.”

Nhưng cô có thể làm gì bây giờ chứ?

Mỗi lần cô đối mặt với người nhộng sư, người nhộng sư đều sẽ ác ý thả Phương Kỳ ra.

Ninh Túc thấy cô có chút áy náy, nói với cô: “Đừng nghĩ nhiều, rất có thể là do Phương Kỳ tự lựa chọn đấy, kể từ lúc cậu ấy gia nhập guild Vĩnh Minh.”

Chúc Song Song nhìn bầu trời mưa, không lên tiếng.

Qua hồi lâu, cô mới nói với không trung: “Thật đáng ghét mà.”

Không đầu không đuôi, không biết đang chán ghét điều gì.

Ninh Túc cũng ngẩng đầu lên giống cô, phát hiện trời đã tờ mờ sáng.

Lăng Tiêu trở về sớm hơn những người chơi khác một chút, hai đứa nhỏ hưng phấn chạy ở phía sau hắn.

Ninh Túc từ xa nhìn thấy Quỷ Sinh ôm một cái đầu lâu nhỏ.

Ninh Túc: “…”

Cậu đoán đây là món quà mà Quỷ Sinh muốn tặng cho bé Ninh Túc.

Nhóc quỷ không có kinh nghiệm tặng quà cho trẻ con, nó chỉ nhớ khi họ cùng nuôi Mạn Mạn trong lâu đài, nó tặng Mạn Mạn một chiếc đầu lâu và Mạn Mạn rất thích nó.

Vì vậy, nó mới đào một đầu lâu nhỏ từ đâu đó, tặng cho bé Ninh Túc.

Quỷ Sinh đi tới trước mặt Ninh Túc, dùng tay áo lau sạch đầu lâu, “Đáng yêu?”

Ninh Túc nhìn cái đầu lâu kia, trầm mặc vài giây.

Mặc dù cậu cảm thấy rất đáng yêu, nhưng không biết khi cậu mới sinh ra có thấy nó đáng yêu không, cũng không biết Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong có thể nhận món quà kiểu này cho con trai mình không nữa.

Mạn Mạn giơ món quà cô bé đã chuẩn bị lên, đó là một chiếc đầu lâu nhỏ được tạc từ xương, có kích thước chưa bằng một nửa bàn tay nhỏ xíu của con bé

Ninh Túc: “…”

Tụi bây mới chui vào trong ổ xương khô hả?

Ninh Túc: “Đi xem thử.”

Đúng lúc Ninh Trường Phong cũng vừa mở cửa, hai đứa nhỏ lập tức chui vào.

Ninh Trường Phong sửng sốt một chút, không để ý tới hai đứa nhỏ, vẻ mặt chưa hết bàng hoàng nói với họ: “Không ngờ con trai tôi còn biết bò nữa đó!”

Ninh Túc: “… Thật ghê gớm.”

Thật đấy, thông thường một đứa trẻ phải mất sáu hoặc bảy tháng mới có thể bò được.

Ninh Túc đi vào, phát hiện Ninh Trường Phong nói biết bò, chỉ là nằm ở trên giường quơ quơ tay nhỏ mà thôi.

Filter của người lần đầu làm ba đối với con mình đúng thật là thái quá

Nhưng quả thực, bé Ninh Túc đã có quá ghê gớm rồi.

Nó không chỉ có thể vẫy đôi tay nhỏ của mình mà còn có thể bắt lấy cái đầu lâu cười hihi nữa.

Bọn họ bước vào không lâu, thì người chơi khác cũng lần lượt trở về.

Lần này Ninh Trường Phong không có tránh né, Ninh Túc đoán có lẽ hắn không còn ý định giấu diếm chuyện này nữa.

Nói cách khác, có thể hắn đã nắm chắc trận đấu này rồi.

Ninh Trường Phong tựa như nhìn ra suy nghĩ của cậu, nói với cậu và Lăng Tiêu: “Có thể sẽ có người muốn đối phó với Túc Túc, để bọn họ biết nó không chỉ là con của Sư Thiên Xu, mà còn là con của tôi nữa thì ít nhiều gì vẫn sẽ khiến họ kiêng dè chút.”

Ninh Túc sửng sốt, mỉm cười gật đầu: “Đâu chỉ hơi kiêng dè, anh đúng là một người ba tốt.”

Ninh Trường Phong: “Đừng nói vậy, tôi không xứng, bọn tôi rất có lỗi với nó.”

Hắn không hề nói đùa mà nói một cách rất nghiêm túc, dù trên mặt không lộ rõ ​​nhưng vẫn có thể cảm nhận được cảm giác tội lỗi sâu sắc.

Ninh Túc mím môi nói: “Anh là một người ba tốt.”

Ninh Trường Phong chỉ nghĩ cậu đang an ủi hắn, “Sinh con ra mà không nuôi dạy được thì còn là ba mẹ cái gì chứ? Tôi và hội trưởng Sư nghĩ, nếu căn cứ lại có thi đấu 30 năm, 40 năm thì bọn tôi có thể ra ngoài tìm nó lúc 10 tuổi, 20 tuổi, dù nó có căm ghét bọn tôi đến đâu, bọn tôi cũng sẵn lòng chịu đựng”.

Ninh Túc lại nói: “Nó sẽ không ghét hai người đâu.”

Ninh Trường Phong lại coi cậu chỉ đang an ủi.

Trong trò chơi không để ý nhiều như vậy, huống chi thể lực của Sư Thiên Xu còn vượt qua người thường, ngay khi Bàng Dương và Mạnh Giang quay lại, họ đã chạy vào phòng thăm con trai hội trưởng.

Bàng Dương ôm Ninh Túc nhỏ, hô to “Đáng yêu quó ò”.

Mạnh Giang cũng rất vui vẻ, có chút kích động, khàn giọng nói với Ninh Túc nhỏ: “Con biết không? Con là ngôi sao may mắn nhỏ, là niềm hy vọng của tất cả người chơi chúng ta đấy.”

Ninh Túc quay đầu nhìn Ninh Trường Phong: “Anh nhìn đi, nó sinh ra đã có thể mang theo tất cả hy vọng của người chơi, rời khỏi thế giới tra tấn này, nó làm sao có thể hận hai người được.”

Cậu có thể hiểu tại sao Mạnh Giang lại kích động đến mức nghẹn ngào như vậy.

Trong số tất cả người chơi trong căn cứ này, ai lại không mơ rời khỏi trò chơi vô hạn này cơ chứ? Họ không thể, có lẽ bọn họ chỉ có thể chết ở đây thôi.

Thế nhưng, đứa bé mới chào đời này có thể, nó có thể rời khỏi đây với tất cả ước mơ của bọn họ.

Nó trở thành một sự tồn tại đặc biệt, giống như niềm hy vọng và mộng tưởng của họ.

Ninh Trường Phong nói: “Cậu thật giỏi an ủi người khác, Lăng Tiêu đúng là có mắt nhìn.”

Ninh Túc: “…”

Lăng Tiêu nhìn thoáng Ninh Túc đang dở khóc dở cười, đột nhiên hỏi Ninh Trường Phong: “Cậu đã nghĩ tới việc đưa bé Ninh Túc ra ngoài như thế nào chưa, cả việc sau khi đưa nó ra ngoài sẽ như thế nào nữa?”

Ninh Túc sửng sốt, liếc nhìn Lăng Tiêu, lại nhìn Ninh Trường Phong.

Ninh Trường Phong: “Bọn tôi đương nhiên đã nghĩ xong xuôi hết, cũng đã có kế hoạch rồi.”

Hắn nói: “Tốt nhất là gửi cho gia tộc của hội trưởng Sư ở bên kia, hoặc chỗ tôi cũng được.”

“Gia tộc của hội trưởng Sư rất có thế lực, bà nội của cô ấy cũng rất lợi hại, rất yêu thương cô ấy, chỉ cần đưa Túc Túc vào phạm vi của gia tộc bọn họ, Túc Túc sẽ có được cuộc sống an nhàn.”

“Hội trưởng Sư vẫn luôn mang theo tín vật trên người, bọn tôi định để tín vật lên người Túc Túc, viết một lá thư rồi nhét vào quần áo của nó, sau đó gửi đến nhà cô ấy.”

Lăng Tiêu: “Hai người xác định có thể đưa thằng bé tới đó ư?”

Ninh Trường Phong: “Cậu cũng biết hệ thống sẽ cho mười người đứng đầu một số đặc quyền mà, tôi và hội trưởng Sư quanh năm đều là top một top hai, về phía hệ thống, bọn tôi cũng có chút tiếng nói. Nếu hệ thống đã hứa đưa người ra ngoài, thì đưa đến đâu cũng không phải vấn đề lớn, bọn tôi vẫn có thể thương lượng được.”

“Đương nhiên còn có một loại tình huống khác, chính là quay về điểm xuất phát.”

“Rất có thể lối ra trò chơi sẽ dẫn thẳng đến địa điểm mà người chơi đã vào căn cứ, nếu là những người chơi khác, họ vào trò chơi ở đâu thì sau khi ra khỏi trò chơi họ sẽ xuất hiện ở đó.”

“Dù tình huống này có thể xảy ra, thì cũng không cần phải bàn với hệ thống, bởi vì Túc Túc có thể xuất hiện ở chỗ hội trưởng Sư, hoặc cũng có thể ở chỗ tôi.”

“Ở chỗ tôi cũng không có vấn đề gì, vì bản thân tôi là trẻ mồ côi nên sau khi giàu có rồi, tôi đã tài trợ và thành lập một số nhà phúc lợi rất tốt, những người phụ trách đều là người tôi tin tưởng đã từng được tôi bảo trợ qua, có lá thư của tôi, Túc Túc có thể lớn lên an toàn và khỏe mạnh ở đó.”

Ninh Túc sửng sốt một chút.

Quả thật lúc đầu cậu ở viện phúc lợi, người phụ trách viện phúc lợi lúc ấy là một người rất trẻ, nhưng cậu không biết đó có phải là viện phúc lợi do Ninh Trường Phong thành lập hay không.

Các nhân viên ở đó quả thực chưa bao giờ bắt nạt hay ngược đãi cậu, còn luôn tích cực giúp cậu tìm một gia đình nhận nuôi, sau khi cậu bị trả về lần đầu, họ đã tìm ngay cho cậu một gia đình khác, trước sau tìm được ít nhất mười gia đình tốt cho cậu.

Chỉ là những chuyện khác, họ cũng không tỏ ra quá quan tâm hay lo lắng.

Nếu vậy, hóa ra cậu được gửi về trại trẻ mồ côi do ba mình lập nên, rồi cứ thế lớn lên trong vòng lặp bị đón rồi trả bị đón rồi trả sao?

Nhất thời, Ninh Túc không thể giải thích được cảm giác của bản thân nữa, tựa như những ký ức trôi qua trong quá khứ đều bị một tầm lụa mỏng che phủ.

Mặc dù không có bao nhiêu ấm áp, nhưng ít nhất không vất va vất vưởng, không nơi nương tựa.

Lăng Tiêu: “Có thể thấy hai người đã suy nghĩ kỹ càng, nghĩ đến rất nhiều phương diện.”

Ninh Trường Phong khó hiểu nhìn Lăng Tiêu: “Đương nhiên rồi, cái này mà còn phải nói sao, Túc Túc là con ruột của bọn tôi, không lẽ bọn tôi chẳng thèm nghĩ ngợi gì mà ném thẳng nó ra ngoài ư?”

Ninh Túc: “…”

Ba không cần phải thấy khó hiểu đâu, mấy lời này ảnh không nói với ba, mà là nói cho con nghe.

Đương nhiên cậu hiểu tại sao Lăng Tiêu lại đột nhiên hỏi vấn đề này.

Hắn muốn để cậu biết rằng ba mẹ cậu thực sự rất yêu thương cậu, không có khả năng cậu bị bỏ rơi mà không có lý do, không muốn để lại một chút mù mờ không rõ ràng nào trong lòng cậu.

Trên thực tế, Lăng Tiêu không cần hỏi việc này thì cậu cũng đã tin điều đó từ lâu rồi.

Cho dù không nghe những gì Ninh Trường Phong nói, cậu cũng biết, sống một mình trong thời đại thái bình thịnh vượng chính là cơ hội tốt nhất mà cha mẹ cậu đã cố gắng đấu tranh cho cậu.

Ninh Trường Phong cảm thán, “Kỳ thật bọn tôi cũng đã từng ảo tưởng, tình huống tốt nhất chính là Túc Túc vẫn chưa ra đời, nó và hội trưởng Sư sẽ được tính là một, sẽ cùng đi ra ngoài, nhưng xem ra chuyện này không thể được nữa rồi.”

“Chúng tôi còn nghĩ đến một tình huống tuyệt vời hơn, đó là một trong hai người bọn tôi có thể đưa nó đến nơi mà bọn tôi cảm thấy an tâm, nhưng cá chắc hệ thống sẽ không đồng ý.”

“Tuy nhiên, nếu thương lượng tìm một người khác ngoài hai bọn tôi để đưa thằng bé ra ngoài thì chắc là sẽ được.”

Lăng Tiêu: “Hệ thống khẳng định sẽ không để một trong hai người ra ngoài, nhưng trừ hai người ra thì còn ai có khả năng này chứ?”

Ninh Trường Phong nhìn Lăng Tiêu.

“…”

Ninh Trường Phong: “Kỳ thực tôi đã muốn nói chuyện này với cậu từ lâu rồi, trước khi vào phó bản tôi đã dùng mọi cách để tìm cậu, Lăng Tiêu à, chúng ta nói chuyện thoải mái đi, tôi biết cậu không phải là người chơi bình thường, về phía hệ thống, lời nói của cậu chắc chắn có trọng lượng hơn bọn tôi rất nhiều đúng không?”

Ninh Túc: “…”

Cậu như nhìn thấy cái tên Ninh Trường Phong lúc nào cũng muốn vun đắp “mối quan hệ chú cháu” giữa cậu và Lăng Tiêu kia vậy.

Lăng Tiêu: “… Để tôi cân nhắc đã.”

Ninh Trường Phong nhìn thấy hy vọng, kích động quàng lấy cánh tay Lăng Tiêu: “Lăng Tiêu, lúc ấy tôi chỉ có thể nghĩ đến mỗi cậu thôi, cả đời này tôi chưa từng cầu xin ai hết, bây giờ tôi cầu xin cậu hãy giúp tôi, năm đó cậu đã cứu tôi một mạng, bây giờ có thể cứu thêm ‘một mạng’ của tôi và hội trưởng Sư không?”

“Nếu cậu có thể giúp bọn tôi, Túc Túc… Cũng coi như là con trai cậu luôn.”

“…”

Lăng Tiêu: “Cậu còn nhắc chuyện nhận con nuôi nữa thì nghỉ chơi”

Bình luận về bài viết này