Nhóc Zombie – 154

Tự Độ

Editor: Cô Rùa

*

Hai giờ sáng, Đường Tâm đột nhiên mở choàng mắt.

Trên trán cô hằn lên gân xanh, há miệng to nhưng không thể thở được.

Một sợi roi màu xanh đang siết chặt quanh cổ cô.

Cô vùng vẫy một cách tuyệt vọng, dùng ngón tay bấu chặt chiếc roi quen thuộc kia, vẻ mặt không thể tin nhìn bạn cùng phòng Phí Tuyết Ánh của mình.

Trong căn phòng không có ánh sáng, khuôn mặt rất mơ hồ, nhưng đôi mắt Đường Tâm lại rất sáng, bên trong rõ ràng là bàng hoàng và khiếp sợ.

“Cô biết rồi đúng không? Biết luật chơi của phó bản này rồi đúng không?” Mặt Phí Tuyết Ánh dán sát vào mái tóc dày, giống như một nữ quỷ nửa đêm đến đòi mạng.

Đường Tâm đá mạnh chân, móng tay ghì đến trắng bệch.

Kỹ năng của cô là cường hóa thân thể, hiện tại năng lực của Phí Tuyết Ánh đã giảm đi rất nhiều nên cô có thể tạm thời bảo toàn được mạng sống, nếu không thì cô đã chết từ lâu rồi.

Phí Tuyết Ánh thì thầm bên tai cô: “Đừng trách tôi, nếu cô chết thì quái vật dục vọng của cô có thể đủ cho hai người vượt ải, nếu có trách thì trách cô không có chỗ dựa trong phó bản, đã vậy còn ở chung phòng với tôi.”

Đường Tâm lắc đầu dữ dội, sắp bị ngạt thở.

Ý thức của cô dần vơi đi, trước khi ngất đi hoàn toàn, cô bỗng nghe thấy tiếng kính vỡ.

Một sợi dây leo bay thẳng vào trong.

TV ở phòng 102 cuối cùng cũng tắt.

Quái vật Lý Đường vẫn nằm rúc người trên ghế sofa, toàn thân khẽ run run.

Giả Á Hoa trượt từ cửa sổ phòng 303 xuống, dùng con dao lửa dễ dàng cắt mặt kính thủy tinh rồi nhảy vào phòng.

Hắn lặng lẽ bước đến chỗ quái vật Lý Đường, khi giơ con dao lửa trong tay lên, hắn nhìn thấy Đường Trì Ly đang ngồi ở phía bên kia ghế sofa, lặng lẽ ngước nhìn hắn.

Ánh mắt rất khó diễn tả.

Mà phía sau hắn chính là bạn cùng phòng Tần Ô đang đứng ngoài cửa sổ nhìn hắn, trong mắt có dò xét và nghi hoặc.

Hàn Lương cũng ngồi dậy khỏi giường từ phòng 420.

Bạn cùng phòng của hắn đã chết lâu rồi, trong phòng này chỉ còn mỗi mình hắn nên hắn làm gì cũng rất thuận tiện.

Hắn cầm cuốn sổ của mình lên, trên đó là những con quái vật có thể bị tiêu diệt mà hắn đã ghi chú lại.

Trong hai ngày nay có rất nhiều người chơi cũng ghi lại thông tin của lũ quái vật, con nào khi nào có ánh sáng đỏ trong mắt, con nào hết đỏ mắt, rồi con nào có thể tiêu diệt được, sống ở phòng nào.

Trong bản ghi chép của hắn có một con quái tên là Vương Hi Ninh, sống ngay cạnh hắn luôn, tối nay có thể tiêu diệt được.

Bởi vì bị ngăn cách bởi một bức tường nên hắn đục một cái lỗ hổng ở trên tường để đi vào giết quái vật, như vậy sẽ không có người chơi nào khác phát hiện ra.

Hàn Lương đặt cuốn sổ lại chỗ cũ, đi đến bên bức tường ẩm ướt nứt nẻ kia tháo khung tranh xuống, lấy ra hai viên gạch mà hắn đã dỡ ra trong lúc quan sát quái vào ban ngày, rồi mở rộng cái lỗ trên tường từng chút một, sau đó co người chui vào trong.

Thiếu niên đang ngồi xổm trong góc vẫy vẫy tay với hắn.

Hàn Lương: “…”

Hai giờ rưỡi đêm, tám người chơi lại tụ tập một lần nữa trong phòng đơn của Hàn Lương, bầu không khí lần này trầm nhất từ ​​trước đến giờ.

Sự im lặng kéo dài trong một quãng thời gian rất lâu.

Giống như đã trôi qua một thế kỷ, Đường Tâm là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng ngột ngạt ấy.

Cô khản giọng nói: “Gì đây, rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”

Vẻ mặt cô hoang mang, bối rối trước tình huống trước mắt, nhưng cô cũng không hề thấy ngại.

Khi có người lên tiếng, sự nghẹt thở khép kín hệt đó như có lối thoát, các pho tượng lần lượt sống dậy.

Giả Á Hoa day day trán, đẩy cuốn sổ của mình lên bàn, “Cô nhìn những cái tên của lũ quái có liên quan đến cái chết của Nhiếp Vu Vĩ đi, xem có nhìn ra được quy luật của phó bản này không?”

Tám người chơi tập trung tại phòng đơn của Hàn Lương, trong phòng có một chiếc bàn tròn nhỏ, Giả Á Hoa đặt cuốn sổ của mình lên đó, lập tức có ba người chơi nhìn sang.

Là Tần Ô, Đường Tâm và Đường Trì Ly.

Vừa nhìn đã biết ai là người biết quy luật của trò chơi.

Hai phút sau.

Tần Ô: “Cái dm! Không phải như tôi nghĩ đấy chứ?”

Đường Tâm hoảng sợ và kinh ngạc nhìn bọn họ.

Giả Á Hoa nói ra tất cả những suy đoán của hắn, ngước nhìn những người chơi khác, “Tôi nói vậy có đúng không? Những con quái ở đây đều được tạo ra từ dục vọng tương ứng của người chơi.”

Hắn bổ sung thêm: “Là quái vật khuếch đại và bắt nguồn từ dục vọng của người chơi.”

Hắn khịt mũi cười một tiếng: “Lúc thống kê thời gian chóng mặt, tôi có nhắc đến quái vật thích giả nữ, đúng vậy, quả thật tôi có sở thích giả nữ, thường xuyên mặc váy ở nhà.”

Nam giả nữ bình thường sẽ bị người khác chê cười, nhưng không ai cười nhạo hắn vào lúc này.

Mà trái lại, lại mang một cảm xúc khác.

Sau một hồi im lặng, Đường Trì Ly gặp hắn ở phòng 102, nói: “Tôi rất khao khát được chú ý”.

“Khi nghe chú Lý nói về gia đình của Lý Đường, tôi đã nhận ra được mang máng, nhưng lúc ấy tôi vẫn chưa nghĩ kỹ.”

“Hồi nhỏ tôi cũng bị bố ném đến chỗ ông nội, ông nội là người thân duy nhất của tôi thời thơ ấu, nhưng ông không thích tôi mấy, tôi đã dùng rất nhiều cách để thu hút sự chú ý của ông nhưng lại khiến ông càng ghét tôi hơn.”

“Vì cô đơn từ nhỏ, thiếu đi tình thường nên khi trưởng thành tôi rất khao khát sự chú ý.”

Hắn gãi gãi mặt, cười nói: “Cái tên Lý Trì đó cũng là quái vật bắt nguồn từ dục vọng của tôi, tôi hiểu rõ con quái phát sinh từ dục vọng của bản thân nhất, khi nhìn thấy hắn cầm giấy vệ sinh ngồi lên ghế sofa thì tôi đã biết hắn định làm gì rồi.”

“Tôi đúng là rất háo sắc, cả ngày ảo tưởng có nhiều người đẹp thích mình, ha, thực ra tôi không có bạn gái, thường ở nhà xem phim người lớn nhưng chưa bao giờ tổn thương ai, nếu có quá đáng thì cũng chỉ có đúng duy nhất một lần lúc lên cầu thang nhìn chằm chằm vào váy của một nữ sinh thôi, sau đó là tôi bỏ chạy ngay.”

“Tôi còn rất nhát gan, thường to tiếng hoặc dùng những lời lẽ khoa trương để thu hút sự chú ý trong khi giả vờ dũng cảm”.

“Tôi chính là một thằng đàn ông đáng khinh và hèn nhát không ai thích như thế đấy.”

Hàn Lương nói: “Tôi cũng là tên hèn nhát, mọi người còn nhớ lúc thống kê thời gian chóng mặt, tôi từng nhắc tới con quái vật có lông nách thật dài không, nó chính là kẻ nhát gan.”

“Tôi cũng rất ích kỷ, nhỏ mọn và ham tiền, mọi người biết con quái tên là Mai Hàn không, cả người nó toàn là vàng, đó cũng là quái vật tương ứng của tôi.”

Đường Tâm ngượng ngùng nói: “Con quái lúc nào cũng soi gương, lột da mặt người chính là quái của tôi, dục vọng là muốn trở nên xinh đẹp, tôi rất muốn trở nên xinh đẹp, nhưng tôi không đáng sợ đến mức lột da mặt người khác.”

“Hồi nhỏ tôi rất xấu đã vậy gia đình còn nghèo, nhiều lúc thấy người đẹp trên TV, nhìn họ trang điểm, tôi sẽ đứng trước gương lấy bút màu tô lên mắt, tự hỏi liệu mình có trang điểm sặc sỡ như những người ấy hay không, nếu vậy thì sẽ đẹp hơn một chút, muốn nhìn thấy vẻ ngoài xinh đẹp của mình trước.”

“Nhưng càng xấu hơn, bị chính sự xấu xí của bản thân làm cho bật khóc.”

“Tôi thực sự ghen tị với các cô gái xinh đẹp, từ nhỏ đã được nhiều người theo đuổi, còn tụi con trai chỉ chê cười sau lưng tôi thôi.”

Cô nhìn đôi chân ngắn và thô của mình rồi nói: “Con quái cao hai mét kia cũng ứng với tôi, chân tôi vốn ngắn, nhưng siêu năng lực của tôi là cường hoá cơ thể nên chân tôi lại trông càng thô hơn.”

“A,” Tần Ô gãi đầu, “Theo như mọi người nói thì tôi cũng có ngẫm nghĩ lại, con quái có mặt nằm sau gáy hẳn là của tôi, tôi đoán dục vọng của nó là trở nên thông minh.”

“Từ nhỏ các bạn cùng lớp đã chê tôi khờ rồi, tôi học không giỏi, làm những việc khác cũng không tốt, bố mẹ tôi thậm chí còn đưa tôi đến bệnh viện khám nhiều lần, nhiều người trong căn cứ cũng nói tôi như vậy — Nói mấy cái mà hẳn mọi người cũng biết rồi đấy — Nếu không phải tôi đi theo đội trưởng thì tôi đã chết từ lâu rồi.”

Lăng Tiêu nói: “Quái vật Tiêu Lẫm dục vọng là giết chóc, giết cả mẹ ruột, chắc mọi người đều nghĩ tới rồi đúng không, phần lớn người trong căn cứ đều cho rằng tôi là quái vật, hại chết mẹ tôi là Tiêu Tình.”

“Đúng vậy, con quái Tiết Phỉ mà chúng ta mở khóa đầu tiên là của tôi.” Cả người Phí Tuyết Ánh run lên, giọng nói cũng không còn vững vàng: “Tôi từng làm tiểu tam khi lên đại học.”

“Tôi thích người đàn ông đó, mới đầu tôi không biết anh ta đã có vợ, tôi là kiểu người yêu vô sẽ mù quáng, sau khi biết anh ta đã có gia đình nhưng vẫn nhất thời không buông bỏ anh ta được, thậm chí còn dại dột muốn sinh con cho anh ta. Tuy nhiên tôi không thể sinh con, trước đó tôi đã bị anh ta dụ dỗ sảy thai ba lần, về sau không thể mang thai con mình một cách tự nhiên được nữa”.

Càng nói cơ thể cô càng run lên, tiếng khóc nức nở hòa với hơi thở nghẹn ngào khiến giọng cô ngày càng nặng trĩu, “Tôi đã biết quy tắc trò chơi từ lâu rồi, nhưng tôi chưa từng nói ra là vì tôi sợ, sợ mọi người biết, sợ cả căn cứ biết, lúc đó tôi sẽ lại rơi vào vực sâu. Năm đó các bạn cùng lớp đã vạch trần chuyện này lên trên mạng, tôi bị cư dân mạng bạo lực, bị đuổi học, trầm cảm rồi phát điên, cuối cùng tự hủy hoại cuộc đời mình.”

Đường Tâm ngơ ngác nhìn cô.

Mặc dù Phí Tuyết Ánh không nằm trong top 10 người chơi của căn cứ nhưng cũng được coi là cao thủ có tiếng.

Cô không chỉ là cao thủ mà còn là một trong những người đẹp nhất căn cứ nên lại càng nổi tiếng hơn.

Và cô vẫn luôn là cô gái mà Đường Tâm hâm mộ nhất.

Không ngờ cô lại có quá khứ như vậy.

Thấy cô run rẩy ngày càng dữ dội, Đường Tâm đi tới bên cạnh dìu cô.

Phí Tuyết Ánh nhìn vết roi trên cổ Đường Tâm, nghẹn ngào một tiếng, ôm lấy Đường Tâm rồi cuối cùng òa khóc.

Vào thời điểm tối nhất trong đêm, các người chơi lần lượt nói về dục vọng và nỗi bất hạnh của chính mình.

Ánh trăng bên ngoài vẫn sáng như cũ, giống như khi họ mới bước vào thế giới phó bản, tự nhiên tạo ra một thế giới u ám áp lực.

Tuy nhiên, bầu không khí trong phòng nhỏ lại không giống vậy.

Con người có lẽ chính là những sinh vật kỳ diệu như thế đấy.

Bọn họ giấu giếm nhau, che đậy dục vọng của bản thân, thể hiện một mặt hoàn hảo dối trá ra bên ngoài, giống như những vị thánh không có dục vọng đen tối bẩn thỉu.

Họ sợ mặt tối của mình bị phát hiện nên càng giấu kỹ vết nhơ của mình hơn.

Nhưng khi ở trong hoàn cảnh tương tự, sau khi bộc lộ hết những dục vọng sâu nhất và quá khứ đáng ti tiện nhất của mình, họ trở thành những người thân thiết, gần gũi nhất với nhau, có được cảm giác chữa lành từ điều đó.

Mỗi người đều có một đất nước Tự Độ xét xử trong lòng mình.

Mỗi người đều có khát vọng được đón nhận không biên giới.

Ninh Túc thấy bọn họ có vẻ thoải mái hơn, vẻ mặt nhẹ nhàng nhất kể từ khi vào phó bản cho tới bây giờ.

Cậu duỗi một tay ra như đang cầm một cái bát lớn, tay kia lại như cầm một “đôi đũa” vùi đầu lùa cơm.

Sau đó cậu húp rột rột hai tiếng nữa.

Mấy người chơi bị chọc cười trước màn thể hiện dục vọng sống động của cậu.

Bầu không khí lại thoải mái hơn một phần.

Giả Á Hoa nói: “Ai cũng có dục vọng, dục vọng không đáng sợ, cũng không phải điều đáng xấu hổ, miễn dục vọng đó không làm hại người khác.”

“Phó bản này cố tình bôi xấu dục vọng của chúng ta, khiến chúng ta không thể thẳng thắn chấp nhận hay nói với ai.”

Tần Ô gật đầu: “Đúng vậy! Phó bản này thật quá đáng.”

Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Mà càng quá đáng hơn nữa là hệ thống đang hướng dẫn chúng ta tổn thương lẫn nhau.”

Phí Tuyết Ánh cúi đầu nói với Đường Tâm: “Xin lỗi cô nhiều, tôi điên rồi, cũng quá sợ hãi.”

Giả Á Hoa nhìn Đường Trì Ly nói: “Tôi quả thật muốn loại bỏ quái vật dục vọng của cậu trước để vượt ải.”

Hàn Lương nói: “Tôi cũng vậy, tôi chỉ có thể nghĩ được như vậy, nếu không làm thế thì tôi sẽ chết, tôi sợ lắm.”

Giả Á Hoa: “Tôi cũng chỉ nghĩ ra được mỗi cách này là có thể vượt ải thôi, cũng chỉ có…”

Vừa nói chuyện, bọn họ lại nhìn Lăng Tiêu.

Tần Ô hỏi: “Chúng ta nên làm sao đây? Giờ chúng ta còn tiêu diệt quái trong cư xá nữa hay không?”

Lăng Tiêu liếc nhìn Ninh Túc, nói: “Không cần tiêu diệt, phải bảo vệ chúng.”

Giả Á Hoa: “Vậy làm sao hoàn thành nhiệm vụ được? Ra ngoài tìm quái vật khác ư?”

Lăng Tiêu im lặng mấy giây, không biết đang nghĩ gì, ngẩng đầu thấy mọi người đang nhìn mình bằng ánh mắt trông mong, đang định nói chuyện thì đột nhiên hắn quay đầu ra ngoài cửa sổ.

Bây giờ là khoảng ba giờ đêm, là thời điểm tối nhất trong đêm, nói chung là thời điểm mọi người ngủ sâu nhất.

Lúc này có hai người trèo qua cổng sắt bên ngoài, tiến vào trong sân.

Có lẽ bọn họ cho rằng lúc này mọi người bên trong đều đã ngủ nên sẽ không bị phát hiện.

Đáng tiếc, thật sự quá trùng hợp.

Giả Á Hoa lấy ra một cặp kính nhìn ra bên ngoài, “Là người chơi! Tôi từng nhìn thấy một trong số họ ở căn cứ rồi.”

Mấy người chơi nhìn nhau một cái.

Đường Trì Ly: “Chúng ta vừa mới có ý định ra ngoài giết quái, thì đã có người lén lút tới giết quái của chúng ta?”

Họ đồng thời nhìn Lăng Tiêu và Tần Ô, im lặng.

Phí Tuyết Ánh: “Trước mắt cứ xem bọn họ định làm gì đi đã.”

Hai người chơi nam trèo tường vào, một người để râu dài, người còn lại mặc áo hồng.

Áo hồng nhỏ giọng nói: “Nơi nào có nhiều người thì quái vật nơi đó sẽ càng nhiều, chỗ này hẳn là có quái, có quái thì sẽ có người chơi, chúng ta hãy cẩn thận chút.”

Râu Dài: “Yên tâm đi, cho dù có người chơi, lúc này nhất định cũng đang ngủ, mà cho dù bọn họ không ngủ thì cũng không biết chúng ta tới đây làm gì.”

Áo Hồng: “Đúng vậy, chúng ta cướp quái của họ xong thì bỏ chạy.”

Vừa dứt lời, hắn quay lại nhìn thấy Phí Tuyết Ánh với mái tóc dài đang nhìn mình.

“…”

Hai người bị trói vào thân cây trong sân.

Phí Tuyết Ánh và Đường Trì Ly cùng trói họ lại.

Hai người họ cố lắm mới hạ gục được hai tên này, nếu bọn họ mà không phối hợp với nhau thì có lẽ tụi này đã chạy được rồi.

Áo hồng nói với Đường Trì Ly: “Anh biết gì không? Cô ấy là đối thủ của anh, cô ấy tiêu diệt quái vật dục vọng sẽ khiến anh chết đó!”

Đường Trì Ly: “…”

Thấy Đường Trì Ly nhìn hắn như thằng đần, áo hồng hét lên: “Là thật đó! Chính thiên tài Thiệu Nhược Dương kia đã nói như vậy đấy!”

Đường Trì Ly: “…”

Nghe được tên Thiệu Nhược Dương, Đường Tâm chạy ra: “Thiệu Nhược Dương, giáo sư Thiệu á?!!”

Người có râu xồm vội gật đầu: “Đúng vậy.”

Nghe tên Thiệu Nhược Dương đã làm người khác rất yên tâm, cũng giống như việc nghe tin bọn họ có thể chung team với Lăng Tiêu vậy.

Một là IQ đỉnh cao, một là sức chiến đấu đỉnh cao.

Đường Tâm hỏi: “Nói cho rõ, anh nghe được tin tức này ở đâu.”

Hai người này vẫn chưa bỏ cuộc, cho rằng có thể khiêu khích ba người họ, hoặc lừa gạt họ, sau đó tìm cơ hội giết họ rồi trốn thoát.

Đã định ra kế hoạch như vậy, tất nhiên phải hợp tác với họ, lấy được tính nhiệm của họ.

Áo hồng nói: “Tên tôi là Lý Mộng Tỉnh, chúng tôi vốn ở một trường đại học, nơi đó có rất nhiều người chơi, hôm qua chúng tôi gặp được đội của Thiệu Nhược Dương, bọn họ cấm không cho ai được tiêu diệt quái vật, nhưng nếu không diệt quái thì làm sao hoàn thành được nhiệm vụ? Vì thế bọn tôi chạy ra ngoài, chạy đến chỗ của mọi người.”

Đường Tâm: “Vậy mấy người các anh cũng thật sự xui xẻo.”

Ban đầu cả hai đều không hiểu câu này có ý gì, cho đến khi họ nhìn thấy Tần Ô, người chơi cấp cao nổi tiếng trong căn cứ bước ra từ cư xá.

“…”

Cướp quái ngay trên đầu Tần Ô, ai mà chẳng nói một câu xui xẻo.

Sau đó, họ nhìn thấy Lăng Tiêu và một thiếu niên đi ra khỏi cư xá.

“……”

Lúc Ninh Túc vừa ra tới nơi thì nghe thấy có người nhắc đến Thiệu Nhược Dương, ánh mắt cậu có chút sáng lên.

Đây chính là người ngồi cùng phi thuyền vào căn cứ với cậu, là đùi cậu đó nha.

Cũng bởi vì có giáo sư Thiệu nên cậu mới được Đội Kền Kền nhận vào, được ăn uống trong hai ngày đó.

Đường Tâm rất vui vẻ nói với Ninh Túc: “Ninh Túc à, bọn họ nói đã nhìn thấy giáo sư Thiệu đó!”

Khi Ninh Túc và Thiệu Nhược Dương lần đầu tới đại sảnh, chính Đường Tâm đã nhận ra Thiệu Nhược Dương, chủ động giới thiệu trò chơi cho bọn họ.

“Hai người là bạn bè, chúng ta có thể hợp tác với nhau, có Lăng Tiêu và Thiệu giáo sư ở đây, cho dù phó bản có khó đến đâu cũng sẽ không thành vấn đề.”

Lăng Tiêu nhìn Ninh Túc: “Bạn à?”

Ninh Túc không thể nói chuyện, chỉ có thể gật đầu.

Lăng Tiêu nhìn cậu vài giây, sau đó đưa mắt nhìn về phía hai người đang bị trói.

“Nói rõ vì sao không được phép tiêu diệt quái vật dục vọng.”

Đối mặt với Lăng Tiêu, hai người không còn tâm tư gì nữa, chỉ thành thật trả lời.

Áo Hồng: “Chúng tôi cũng không biết, chúng tôi mới gặp họ vào hôm qua, bọn họ không cho tiêu diệt quái vật, còn nói tiêu diệt quái vật sẽ có hại cho người khác, cũng tự hại chính mình.”

Râu xồm: “Đúng vậy, khi chúng tôi chạy ra ngoài, họ đang thống kê thông tin của người chơi và quái vật.”

Râu xồm nói xong thì đợi áo hồng, áo hồng quả thật mở miệng, nhưng thứ phát ra không phải lời nói mà là máu.

Toàn thân áo hồng chợt vỡ vụn rồi chết đi.

Trên người hắn có những vết dao, bỏng, có vết thương do giá rét, đủ loại xuất hiện ngay lập tức.

“A! —— a a a! ——”

Râu xồm sợ hãi trước cái chết đột ngột và kỳ lạ này nên đã hét lên như điên.

Hắn không hiểu tại sao người bạn đồng hành của hắn lại đột ngột chết một cách bí ẩn như vậy, nhưng những người chơi khác thì hiểu.

Con quái dục vọng cuối cùng của áo hồng vừa bị tiêu diệt.

Nếu bọn họ không mặt ở đó và những người chơi khác lại ở đó, chỉ cần hiểu rõ luật chơi, đương nhiên sẽ là xông lên tiêu diệt quái vật của họ.

Râu xồm nãy giờ vẫn chưa chịu ngừng la hét, Tần Ô vỗ vỗ mặt hắn: “Bình tĩnh chút coi! Trường đại học nào, ở đâu, nói cho rõ!”

“Đại, đại học Trường Độ! Nó ở ngay trong thành phố này! Cứu tôi với! Cứu tôi với!!”

Tần Ô nhìn Lăng Tiêu: “Làm sao bây giờ? Người chơi ở trường đại học hẳn là nhiều hơn chúng ta, chúng ta có nên đi tìm bọn họ không?”

Đường Tâm: “Giáo sư Thiệu nhất định đã biết chuyện rồi cho nên mới đến đại học ngăn cản họ, chúng ta cùng tập hợp lại với họ đi!”

Lăng Tiêu: “Giờ cũng trễ rồi, chúng ta nghỉ ngơi trước đi đã, ngày mai chúng ta sẽ thống kê lại số quái vật đã bị tiêu diệt trong cư xá, xác nhận mỗi người đã bị tiêu diệt bao nhiêu con quái vật, sau đó mới quyết định có nên đi tìm họ hay không.”

“Nhất trí!”

Thống kê thông tin quái vật, chủ yếu chính là tên của quái.

Việc mở khóa quái vật đã bị tiêu diệt cũng chẳng có ích gì, thông thường biết tên là sẽ có thể xác định đó là quái của ai.

Cái này rất đơn giản, trong vòng chưa đầy hai tiếng vào sáng hôm sau, họ đã biết được tên của tất cả quái vật, cũng như biết chúng ứng với người chơi nào.

Sau khi trao đổi rõ ràng xong, sắc mặt của ai ai cũng trở nên rất khó coi.

Từ lúc vào phó bản đến nay, họ đã tiêu diệt tổng cộng 43 con quái vật dục vọng.

Trong số đó, chỉ có sáu con quái vật tương ứng với Nhiếp Vu Vĩ.

Chỉ có sáu con mà hắn đã chết.

Tần Ô: “Không phải tối qua mọi người nói mỗi người chơi sẽ có mười con quái sao?”

Mười con quái chỉ là phỏng đoán, căn cứ theo nhiệm vụ của phó bản, mỗi người chơi phải tiêu diệt mười con quái.

Quả thực, không có cơ sở nào khác ngoài điều này.

Nếu mỗi người chơi chỉ có sáu con quái vật tương ứng thì đây chắc chắn là một tin tức rất khủng khiếp. Bởi vì trong số tám người bọn họ, đã có năm người có năm con quái bị tiêu diệt rồi.

Nếu người chơi thực sự có mười quái vật dục vọng, thì đây cũng chưa chắc là tin tốt, điều này có nghĩa là có bốn quái vật dục vọng của Nhiếp Vu Vĩ không phải do bọn họ tiêu diệt.

Nói cách khác, có bốn con quái vật dục vọng không ở trong cư xá mà nằm rải rác ở bên ngoài.

Họ không biết chúng ở đâu và liệu đã bị tiêu diệt hay chưa.

Dù là khả năng nào trong hai khả năng trên thì độ khó cũng đều quá cao.

Giả Á Hoa rống lên: “Phó bản này làm sao chơi đây! Căn bản không có cách chơi.”

Tần Ô bực bội gãi đầu: “Sao hệ thống lại thiết kế ra phó bản như vậy nhỉ? Nó không phù hợp với quy tắc trò chơi trước đó, không phải hệ thống được tạo ra từ quy tắc sao? Làm sao có thể chứ!”

Mấy người chơi hoảng loạn nhìn Lăng Tiêu.

Lúc này Lăng Tiêu vẫn bình tĩnh, hắn cụp mắt xuống nhìn tờ giấy có số liệu thống kê, một lúc sau, mí mắt xốc lên chợt có một tia sáng.

“Có lẽ đây chính là ý nghĩa của phó bản cấp 0.”

Ninh Túc sửng sốt.

Phó bản cấp 0 là có ý gì?

Cậu bỗng nhớ ra trước khi vào phó bản, đội trưởng Đội Kền Kền đã nói với cậu và Thiệu Nhược Dương rằng họ là nhóm người cuối cùng bước vào trò chơi vô hạn.

Nói cách khác, trong thế giới của bọn họ, tất cả mọi người đều đã bị hệ thống bắt giữ vào trò chơi vô hạn.

Sau khi nhóm người cuối cùng bị bắt vào trò chơi vô hạn, tình cờ lại có một phó bản cho tất cả, mọi người đều bị đưa đến phó bản này.

Điều này khiến mọi người không thể không suy nghĩ sâu xa.

Cậu cũng nghĩ đến trước khi phó bản này được mở ra, đội trưởng của Đội Kền Kền đã đi họp với các đội trưởng khác.

Đội trưởng của 20 đội đứng đầu trong căn cứ trò chơi đã cùng tổ chức một cuộc họp.

Trong cư xá không có đội trưởng nào hết, bọn họ cũng không biết rốt cuộc họp đó đã thảo luận về điều gì.

Bây giờ, bọn họ tốt nhất là nên tìm được một đội trưởng.

Lăng Tiêu nói: “Bây giờ chúng ta đến đại học Trường Độ tìm bọn họ đi.”

Giả Á Hoa: “Tất cả chúng ta đều đi sao?”

Lăng Tiêu: “Để lại ba người ở đây bảo vệ quái.”

Tần Ô: “Để tôi ở lại cho, ít nhiều gì tôi vẫn có thể khống chế được tình thế.”

Phí Tuyết Ánh: “Tôi không muốn đi, tôi cũng ở lại đây.”

Đường Tâm: “Vậy tôi cũng ở lại cùng cô.”

Cứ vậy mà quyết định một cách nhanh chóng.

Chờ bọn họ rời đi, Tần Ô tiễn bọn họ ra tới cửa, mở miệng nói với Lăng Tiêu: “Anh cứ an tâm, có thể anh không biết nhưng Thiệu Nhược Dương chính là thiên tài chấn động toàn cầu, có thể thay đổi cả thế giới, nếu anh và anh ta có thể hợp tác thì nhất định có thể phá vỡ được tình thế này.”

Lăng Tiêu thật sự không biết, hắn sinh ra trong phó bản, lớn lên trong căn cứ trò chơi.

Hắn chưa bao giờ tham dự vào thế giới thực của bọn họ.

Tần Ô lại vỗ vỗ vai Ninh Túc: “Sau khi ra khỏi đây, anh sẽ đãi chú một bữa ăn thịnh soạn, chú muốn ăn gì trong căn cứ đều được, người anh này có rất nhiều điểm đó nha.”

Ninh Túc nhìn hắn mỉm cười, lại làm một động tác lùa cơm.

Mặc dù cậu hay trêu chọc Tần Ô nhưng thực ra cậu rất thích Tần Ô.

Bọn họ hỏi cư dân trong cư xá địa chỉ của đại học Trường Độ thì biết nó nằm cách nơi này không xa, nhưng nếu không có ô tô thì sẽ rất khó đi lại.

Lăng Tiêu đưa cậu đến xem thế giới này, sau khi phó bản kết thúc thì cậu sẽ rời đi.

Ninh Túc chợt ý thức được, rất có thể đây là lần cuối cậu nhìn thấy Tần Ô.

Cậu lại nhìn hai người chơi nữ còn lại.

Trước đó, họ có thể sống trong hòa bình, hoặc có thể đã bày mưu tính kế nhau. Nhưng kể từ đêm qua, họ dường như đã có một mối liên hệ khăng khít.

Đường Tâm nhân lúc Lăng Tiêu nói chuyện với Tần Ô thì kéo cậu sang một bên, có chút kích động nói: “Em phát hiện ra một chuyện rất lớn!”

Ninh Túc nghi ngờ nhìn cô.

Đường Tâm: “Hôm qua Lăng Tiêu đột nhiên hỏi em, người mà quái vật Túc Phong ăn chỉ là bạn thôi sao, lúc ấy em còn cảm thấy thật khó hiểu, nhưng sau khi biết Túc Phong là quái của anh thì em hiểu ngay và luôn! Em từng nhìn thấy anh ăn hoa lăng tiêu rồi!”

Ninh Túc: “…”

Đường Tâm: “Đột nhiên em nhớ tới lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, anh thấy em kích động kể về Lăng tiêu trong sảnh trò chơi xong cũng nói một cách khó hiểu giống như vậy, bảo Lăng Tiêu thích con trai.”

“Đây rốt cuộc là vận mệnh an bài hay đã tính toán từ trước thế?”

Ninh Túc: “…”

“Có phải hai anh có gì với nhau không?” Đường Tâm kích động hỏi.

“Anh nói cho em biết đi, giờ anh mà không nói thì có lẽ em sẽ không còn cơ hội biết nữa đâu.”

Ninh Túc gãi gãi cằm, làm một động tác với cô.

Bình luận về bài viết này