Ma Vương – 4

Chương 4: Đừng bỏ ta… Xin em, van xin em

Editor: Cô Rùa

*

Của Ma Vương?

Muốn thấy mặt tối của Ma Vương mà còn cần phải vào gương để nhìn á? Chẳng phải có thể xem trực tiếp ở ngoài luôn hay sao?

Chúc Minh Tỉ dứt khoát từ chối: “Không nha, hết tiền rồi.”

Có điều Chúc Minh Tỉ vừa mới đi được hai bước thì đột nhiên dừng lại: “… Chúng ta có thể theo dõi tình huống hiện tại của Andre không?”

Gương ma thuật: [Vui lòng trả phí 500 tinh thể ma thuật.]

Chúc Minh Tỉ: “Sao đắt dữ?!”

Gương ma thuật: [Theo giám sát, Ma Vương đang tiếp cận ông ta.]

Tuy không rõ giữa Ma Vương và tinh thể ma thuật có quan hệ gì, nhưng Chúc Minh Tỉ vẫn cắn răng nói: “…Cho nợ đi.”

Dù sự thật đã phơi bày ra trước mắt nhưng mọi thứ nhìn thấy trong gương vẫn có sai số 5%.

… Cái mà Chúc Minh Tỉ muốn thấy là một Andre chân chính.

Andre là người mà Chúc Minh Tỉ gắn bó lâu nhất kể từ khi đến thế giới xa lạ này.

Lão đã có tuổi, khôn khéo, tốt bụng… Lão còn sử dụng phép thuật giao tiếp để dạy Chúc Minh Tỉ ngôn ngữ phổ thông bất kể việc đó phiền chán như thế nào, còn dùng thái độ ân cần ôn hòa giới thiệu thế giới mới này cho Chúc Minh Tỉ.

Chúc Minh Tỉ vốn rất tin tưởng lão.

.

Mặt gương gợn sóng lăn tăn, nhưng nó không có phóng lớn ra, cũng không để Chúc Minh Tỉ bước vào, mà là phát hình ảnh trực tiếp lên mặt gương cỡ bằng bàn tay luôn.

Màn đêm buông xuống, khuôn mặt kinh hãi của Andre hiện lên trên gương.

—— Ma Vương đã tóm được lão.

Tầm nhìn của gương quá tù, chất lượng hình ảnh cũng không được nét, bên trong chỉ hiện ra bóng dáng hoảng loạn của Andre và một góc quần áo của Ma Vương.

Andre hoảng sợ lùi lại, lưng tựa vào bức tường tối đen trên con hẻm, sau đó co giật ngã xuống đất.

“Ma Vương… Ma Vương đại nhân, ngài không thể… Ngài không thể…”

Giọng lão cũng trở nên không rõ khi truyền qua gương.

Chúc Minh Tỉ gõ mặt gương một cái: “Hình ảnh kém chất lượng thì cũng thôi đi, nhưng sao âm thanh cũng tệ như thế này?”

Gương ma thuật: [Tôi đã dồn gần hết giá trị phép thuật vào khả năng ẩn nấp và phòng thủ.]

Có nghĩa là phép thuật theo dõi này rất nguy hiểm khi sử dụng sao?

Chúc Minh Tỉ nhướn mày, xem tiếp.

“… Ma Vương đại nhân, tôi muốn tố cáo!” Andre như sực nhớ ra cái gì đó, lão ngẩng đầu lên, khuôn mặt già nua vì sợ hãi có hơi run rẩy, nhưng trong đôi mắt đục ngầu lại có vẻ hưng phấn.

“Tôi muốn vạch trần!” Lão nói: “Cái tên đầy tớ người thuần chủng hèn hạ kia đã đánh mất hạt giống hoa tinh linh của ngài! Đó là hạt giống trân quý nhất! Tên đó còn đang chuẩn bị chạy trốn! Còn nói bản thân có cách trốn… Trên người cậu ta nhất định có bí mật!”

Chúc Minh Tỉ điếng người.

Giọng nói lười biếng của Ma Vương từ trong gương vang lên, có chút xa xăm và méo mó: “Ồ, ta đã tìm được hạt giống hoa kia về rồi.”

Vẻ mặt Andre cứng đờ: “Ngài đã xử tử cậu ta sao?”

Ma Vương: “Không có.”

“…Không có?” Andre trợn mắt không thể tin nổi, run rẩy hỏi: “Ngài không xử tử cậu ta… Tại sao? Cậu ta đã phạm một sai lầm lớn như vậy, thế mà ngài lại không giết cậu ta!”

Andre hệt như bị đả kích rất nhiều bởi điều này.

Đồng tử của lão run rẩy kịch liệt, râu mép ở khóe miệng rung lên dữ dội, trên mặt hiện lên vẻ căm ghét, ghen tị và hận thù.

“Tôi biết ngay mà…” Lão nói, “Tôi biết ngay là ngài đối xử khác với cậu ta mà! Ngài không những bảo tôi dạy cậu ta ngôn ngữ cộng đồng, còn tha thứ cho tội nghiệt của cậu ta khi dám ăn tỏi, dù bây giờ cậu ta phạm sai lầm nghiêm trọng đến vậy, thế mà ngài lại không xử tử cậu ta… Còn tôi phục vụ ngày suốt ba mươi năm! Ròng rã ba mươi năm trời! Trong ba mươi năm ấy, tôi lúc nào cũng hầu hạ ngài như thần, sao ngài không thể rộng lượng với tôi như vậy! Tôi chỉ muốn được tự do thôi mà, ngài không thể để tôi đi sao?!”

Nói xong lời cuối, lão gần như đã khóc lóc cầu xin.

Ma Vương lại thờ ơ.

Hắn bình tĩnh nói: “Vậy đây chính là lý do tại sao ngươi lại đi nói với tụi Thánh Đình về lối vào lâu đài ư?”

Sắc mặt Andre lập tức tái mét, sợ hãi như thể vừa thấy quỷ.

Chất giọng của Ma Vương cực hay mà lại giàu từ tính, mang theo vẻ tàn ác hờ hững: “Ngươi tin lũ Thánh Đình như vậy, cho rằng mình có thể nhận được sự bảo vệ của chúng, vậy ngươi có biết câu cuối cùng trong lời thề của tụi Thánh Đình là gì không?”

Ma Vương giơ thanh đao lên, ung dung thoải mái đọc nó:

“—— Những kẻ phản bội sẽ bị chặt đầu bởi lưỡi đao của Ma Vương.”

“BÙM!”

Mặt gương đột nhiên mất hết hình ảnh, phản chiếu ra khuôn mặt xanh nhợt của Chúc Minh Tỉ.

Chúc Minh Tỉ: “… Sao lại như thế này?”

Gương ma thuật khó khăn nhấp nháy một cái, ánh sáng xung quanh ảm đạm đi.

[Ma Vương phát động một cuộc tấn công bừa bãi, tất cả những ai sử dụng phép thuật theo dõi đều bị quật ngược lại.]

Chúc Minh Tỉ: “…”

Chúc Minh Tỉ cuối cùng cũng biết tại sao lần này chiếc gương ma thuật lại chào giá mắc như vậy.

Chúc Minh Tỉ: “Những người theo dõi khác là ai?”

Gương ma thuật: [Là ba tên thánh pháp sư của Thánh Đình ạ, hiện tại đã không rõ dấu hiệu sinh mệnh.]

Chúc Minh Tỉ: “Thánh Đình là gì nữa?”

Gương ma thuật: [Đó là một tổ chức chính thức được thành lập bởi tộc tinh linh, tộc yêu tinh, tộc người khổng lồ, tộc người lùn và các chủng tộc khác sử dụng ma thuật ánh sáng để chiến đấu chống lại tộc ma quỷ bóng tối do Ma Vương đứng đầu, thánh chủ hiện tại chính là vua tinh linh Sandelia.]

Sau khi đoạn văn này xuất hiện trên gương ma thuật, nó lại lóe lên vài lần.

[Tôi cần tinh thể ma thuật.]

Chúc Minh Tỉ chạm vào nó hai lần rồi bỏ vào túi: “Tạm thời không có, mày vất vả rồi, nghỉ ngơi đi.”

.

Cho đến khi nhìn thấy công chúa, Chúc Minh Tỉ mới hiểu tại sao Ma Vương lại nhấn mạnh với cậu về việc “tắm rửa sạch sẽ”.

Chỉ thấy một chiếc xe kỳ lân hết sức xa hoa đậu phía sau con rồng của Ma Vương.

Công chúa tóc vàng thất thần ngồi trong xe ngựa, cô bé tầm 15-16 tuổi, mặc một bộ váy xếp tầng dài lộng lẫy, đội vương miện đính đá quý, làn da trắng như tuyết, mái tóc dài buông xuống kết hợp với đôi mắt xanh biếc, xinh đẹp hệt như nhân vật bước ra từ truyện tranh.

… Có điều.

Bộ váy lộng lẫy, làn da trắng tuyết và mái tóc vàng của cô lúc này lại dính đầy máu… Nhìn lượng máu kia, trông không khác gì được vớt ra khỏi vũng máu tươi vậy.

Mà tất cả chỗ máu trên người cô đều đến từ chàng trai và cô gái trẻ bên cạnh cô.

Người đàn ông đã chết cũng mặc quần áo sang trọng, nhưng cô gái đã chết kia lại ăn mặc giản dị giống như một người hầu gái.

Hai người này dù có chết vẫn bám chặt lấy vạt áo của công chúa.

… Có phải hai người này đều bị Ma Vương giết không?

Tay chân Chúc Minh Tỉ trở nên lạnh lẽo, có một nhận thức mới về sự hung tàng của Ma Vương.

Công chúa trông có vẻ khá hoảng sợ, nước mắt đầm đìa, lẩm bẩm hỏi tại sao.

Chúc Minh Tỉ nhìn công chúa, chìa tay về phía cô: “Công chúa điện hạ, mời cô xuống xe, tôi đưa cô đi tắm.”

Có lẽ vì chịu đả kích quá lớn nên công chúa không có chống trả quyết liệt, trưng ra vẻ mặt nhợt nhạt, ngơ ngơ ngác ngác bị Chúc Minh Tỉ dẫn đi.

.

“Tại sao…”

Cho đến khi Chúc Minh Tỉ đổ đầy nước ấm vào bồn tắm, công chúa vẫn còn đang lẩm bẩm hỏi.

Chúc Minh Tỉ lau mồ hôi trên trán, thở dài nói với cô: “Tôi cũng không biết tại sao Ma Vương lại muốn bắt cô về đây, nếu tôi biết, tôi nhất định sẽ nói với cô đầu tiên.”

Công chúa lắc đầu, đôi mắt xanh xinh đẹp đong đầy nước mắt.

Cô nói: “Không… Tôi muốn hỏi tại sao vị hôn phu thân ái và người hầu gái của tôi lại muốn giết tôi.”

Chúc Minh Tỉ sửng sốt: “Hai người kia muốn giết cô?”

Công chúa đau buồn lấy mặt dây chuyền trên cổ ra: “Đúng vậy, nhưng trên người tôi có ma pháp hộ mệnh mà phụ vương đã tặng nên họ bị ma pháp tấn công ngược lại.”

… Hóa ra cậu trách oan Ma Vương rồi.

Chúc Minh Tỉ thầm nghĩ.

Đúng lúc này, chiếc gương trong túi Chúc Minh Tỉ đột nhiên chuyển động.

Chúc Minh Tỉ hơi nghiêng người, lấy chiếc gương ra.

Gương ma thuật: [Đã bắt được hai sóng năng lượng tiêu cực.]

Hai sóng năng lượng tiêu cực?

Chúc Minh Tỉ thấp giọng hỏi bằng tiếng Trung: “Có phải là của hai người đã chết kia không?”

Gương ma thuật: [Dạ phải.]

Chúc Minh Tỉ cất gương lại vào túi, nhìn công chúa: “Trên người cô có tinh thể ma thuật không?”

Công chúa có chút bối rối không rõ tại sao, nhưng vẫn đáp: “Có.”

Chúc Minh Tỉ: “Nếu cho tôi đủ tinh thể ma thuật, thì tôi có thể giúp cô tìm được đáp án đấy.”

Công chúa dần trợn to mắt.

.

Năm phút sau, Chúc Minh Tỉ cầm vương miện, vòng tay, nhẫn và túi tiền của công chúa bước ra khỏi phòng tắm.

“Những món trang sức này được khảm từ tinh thể ma thuật thật à? Sao tôi lại không cảm thấy giống vậy nhỉ.” Chúc Minh Tỉ hỏi.

Gương ma thuật: [Đây là tinh thể ma thuật cao cấp và tinh thể ma thuật trung cấp, về cơ bản không được lưu hành trên thị trường. Một tinh thể cao cấp tương đương với một trăm tinh thể trung cấp, tương đương với 10.000 tinh thể thông thường.]

Có lẽ là do gương ma thuật sắp đói chết rồi, mặc dù nó vẫn đang nhấp nháy, nhưng lần này lại trả lời rất nhanh, thậm chí không đợi Chúc Minh Tỉ hỏi, nó lại nói tiếp.

[Những thứ trong tay ngài có giá trị tổng cộng là 85.462 tinh thể ma thuật.]

“Quào…”

Chúc Minh Tỉ cũng kinh ngạc.

Cậu bước vào phòng khóa cửa lại: “Tao muốn bước vào thế giới gương nhìn hai làn sóng năng lượng tiêu cực đó.”

Nói xong, không đợi gương ma thuật báo giá mà đã đổ trực tiếp một vạn tinh thể cao cấp trị giá 10.000 tinh thể thông thường lên mặt gương.

Chúc Minh Tỉ: “Hệt như đại gia vậy, trừ khoản nợ trước đây, phần dư còn lại coi như là nạp thêm, sau này cần thì cứ trừ vào đó là được.”

Gương ma thuật lập tức phát ra một luồng ánh sáng trắng chói lóa, phồng lên như ăn trúng thuốc kích thích.

Sau đó nháy mắt một cái Chúc Minh Tỉ đã bị kéo vào.

.

Tuy cũng là thế giới trong gương nhưng lần này có chút khác biệt so với lần trước.

Lúc Chúc Minh Tỉ mở mắt ra, trước mặt cậu xuất hiện hai cánh cửa.

Một cánh cửa thuộc về vị hôn phu của công chúa, cánh cửa còn lại thuộc về người hầu gái của công chúa.

Chúc Minh Tỉ nhìn cơ thể nửa trong suốt của mình, mở cửa phòng vị hôn phu ra.

Giống như biết lần này Chúc Minh Tỉ không phải muốn khôi phục hiện trường mà là muốn biết động cơ của hai người này, cho nên thế giới mà gương ma thuật bày ra cho cậu xem có chút cường điệu.

Chàng trai anh tuấn đi vòng quanh công chúa trong lồng giam như một diễn viên kịch, hắn chăm chú nhìn công chúa một cách thâm tình, ca ngợi đôi mắt và mái tóc dài của cô.

Đôi mắt hắn sâu thẳm, giọng nói quá đỗi dịu dàng, động tác đầu ngón tay vuốt mái tóc dài của công chúa rất tha thiết, trân trọng và tràn đầy yêu thương.

Chúc Minh Tỉ có cảm giác như đang xem một vở nhạc kịch.

Đột nhiên, biểu cảm trên khuôn mặt người đàn ông lập tức thay đổi.

“A!” Hắn buồn bã ngâm nga: “Ma Vương! Tên Ma Vương đáng ghét, tên Ma Vương xấu xa! Hắn muốn bắt cóc vị hôn thê xinh đẹp đáng yêu của ta, muốn làm ô uế công chúa cao quý trong sáng của ta!”

Hắn rút con dao găm từ bên hông ra, tiến lên một bước, ánh mắt kiên định nói: “Ta phải giết hắn, ta muốn quyết đấu với hắn!”

Hắn lại cúi đầu, buồn bã lùi lại một bước: “Nhưng ta cũng biết, đứng trước mặt hắn, ta hèn mọn như con kiến.”

Vì vậy, hắn quay lại, quỳ một gối về phía công chúa.

Hắn cung kính hôn lên mu bàn tay công chúa rồi hét lên:

“Ôi! Công chúa của ta, tình yêu của ta! Lúc này ta chỉ có thể giết nàng để bảo vệ sự thánh khiết mà nàng đã gìn giữ cả đời này thôi!”

Vì thế hắn kiên quyết giơ dao găm lên.

Chúc Minh Tỉ: “…”

.

Khi Chúc Minh Tỉ bước ra khỏi “cánh cửa” của người đàn ông, cậu ngẩn tò te luôn.

Cậu cảm thấy tinh thần của mình như đã bị đầu độc.

Nhưng cậu vẫn phải nhìn những gì cần nhìn, cậu còn phải nói cho công chúa biết sự thật nữa.

Vì thế Chúc Minh Tỉ hít một hơi thật sâu, lại mở cánh cửa của người hầu gái.

Năm phút sau, cậu lại bước ra với đôi mắt mất hồn.

Hóa ra người hầu gái này thích vị hôn phu của công chúa, cho nên khi nhìn thấy người đàn ông bị ma thuật tấn công, cô ta đã mang theo lòng ghen tị và hận thù giơ dao găm lên.

…Thật là drama vãi chưởng.

Chúc Minh Tỉ dùng ngón tay ấn lên trán, cảm thấy hơi buồn nôn.

Sau đó cậu nhìn thấy một cánh cửa sáng trưng đang mở rộng trước mặt mình, cậu tưởng đó là lối ra nên bước vào.

Giây tiếp theo, một tia sáng trắng chợt lóe lên, cậu đột nhiên choáng váng đầu óc.

Khi Chúc Minh Tỉ mơ màng mở mắt ra.

Căn phòng trống trải, vách tường đen sì, rèm che đỏ au…

Đây là đâu?

Đây không phải phòng cậu!

Chúc Minh Tỉ nhìn xuống, thấy cơ thể mình vẫn nửa trong suốt như cũ..

Đây vẫn là thế giới gương sao?!

Sau khi biết đây là thế giới trong gương, Chúc Minh Tỉ lại nhìn căn phòng trước mặt, lập tức phát hiện ra manh mối.

— Đây là phòng của Ma Vương, tuy cậu chưa vô đây bao giờ nhưng giá cắm nến màu vàng kim trên góc bàn là do đích thân cậu tự lau chùi vào tuần trước!

Nói như vậy… Nơi này đang tái hiện là làn sóng năng lượng tiêu cực của Ma Vương?

Lòng Chúc Minh Tỉ run lên.

Sao cậu lại vào đây?

Cậu thực sự không có hứng thú khám phá mặt tối trong lòng Ma Vương đâu!

Trước đó cậu ở thế giới của Andre lùi về sau một bước đã suýt bị Andre phát hiện rồi, lỡ cậu ở đây cũng bị Ma Vương phát hiện thì làm sao?

Mặc dù Ma Vương không thể nhìn thấy cậu, nhưng nếu Ma Vương sử dụng đòn tấn công càn quét…

Chúc Minh Tỉ rùng mình một cái.

— Gương ma thuật chưa từng nói cho cậu biết nếu bị thương ở thế giới trong gương thì sẽ bị làm sao hết!

Nghĩ đến đây, Chúc Minh Tỉ lập tức mò khắp người, cố tìm chiếc gương kia.

“Lách cách.”

Ngón tay của Chúc Minh Tỉ không cẩn thận đụng phải túi tiền bên hông, phát ra âm thanh rất khẽ.

Cậu lập tức dừng lại mọi chuyển động, hơn nữa còn nín thở.

Vài giây trôi qua, không có gì xảy ra.

Chúc Minh Tỉ cuối cùng cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Cũng phải ha, có lẽ bây giờ Ma Vương không có trong phòng đâu.

Nhưng đúng lúc này, chỉ thấy một cơn gió lạnh xẹt ngang qua.

Sau đó ——

“Phập!”

Một thanh đao cực lớn sáng loáng đột nhiên phi từ giường ngủ ra, gần như là sượt qua tóc Chúc Minh Tỉ, ghim vào bức tường phía sau!

Toàn bộ máu trong cơ thể Chúc Minh Tỉ như đông cứng lại vào lúc ấy.

“Ai đang ở đó?”

Một giọng nói lành lạnh khàn khàn vang lên từ trên giường.

Giây tiếp theo, một bàn tay trắng nhợt thon dài kéo tấm màn nặng nề trên giường lên.

Thân hình cao lớn của Ma Vương cũng lồ lộ ra.

Hắn khoác một chiếc áo choàng rất mỏng màu đen, cổ áo hơi mở rộng, lười biếng dựa vào đầu giường, tay còn lại chậm rãi lắc chiếc cốc bạc chứa đầy rượu.

Hắn hờ hững nhấc mí mắt lên ——

Chúc Minh Tỉ thậm chí không dám thở.

Không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi…

“Lạch cạch!”

Chiếc cốc bạc lộng lẫy tinh xảo rơi xuống đất, rượu thơm tinh khiết tràn ra sàn nhà.

Sắc mặt Ma Vương không còn chút máu, con ngươi đen sẫm như vực sâu không rõ tiêu cự nhìn về phía khuôn mặt Chúc Minh Tỉ.

Chúc Minh Tỉ: “…”

Sao lại như vậy? Không phải mình trong suốt ư? Không phải không ai có thể nhìn thấy mình ở đây sao?

Tại sao… Cảm giác… Cứ như đang nhìn nhau vậy…

Tiếp theo, hai người gần như hành động cùng một lúc!

Ma Vương như bóng ma bước đến gần, trong khi Chúc Minh Tỉ điên cuồng tránh né, hét lớn: “Bé Kính! Bé Kính! Mau mau! Tôi muốn ra ngoài! Tôi muốn ra khỏi đây!”

Gương ma thuật nhanh chóng xuất hiện, cũng lập tức phóng to thành một cánh cửa gương!

Nhưng động tác của Ma Vương càng lúc càng nhanh, một giây trước khi đầu ngón tay của Chúc Minh Tỉ chạm vào mặt gương đã đè cậu xuống đất, cũng ôm cậu lăn đến một góc cách xa gương.

“A Tỉ, A Tỉ…”

Tay chân hắn giam cầm Chúc Minh Tỉ trên mặt đất như kìm sắt, môi hắn rơi xuống da Chúc Minh Tỉ như cánh hoa.

Toàn thân hắn run rẩy hôn lên gương mặt Chúc Minh Tỉ, nước mắt ướt đẫm cả thái dương Chúc Minh Tỉ.

Hắn ăn nói khép nép gần như là đang cầu xin:

“… Em muốn đi đâu… Em muốn rời khỏi ta sao? Đừng mà, đừng đi, đừng bỏ ta… Xin em, van xin em.”

Bình luận về bài viết này