Nhóc Zombie – 147

Tự Độ

Editor: Cô Rùa

*

Suy đoán đáng sợ này tác động thật mạnh vào não bộ của bọn họ.

Nếu đúng là vậy thì quả thực bọn họ không cần phải lo về việc không có đủ quái nữa, mà ngược lại mới đúng, giả sử có nhiều quái quá thì phải làm sao bây giờ.

Bọn họ đều thấy rõ quá trình ba người chơi kia tiêu diệt quái vật Tiết Phỉ, tuy không mất nhiều thời gian nhưng cả ba đều thương tích đầy mình, đã vậy còn là ba đánh một nữa chứ.

Một chọi một đã khó rồi, vậy năm hoặc sáu con quái chọi một người chơi thì sẽ như thế nào?

Ninh Túc: “Đây chỉ là phỏng đoán thôi, cũng chưa chắc quái vật sẽ không chủ động tấn công người chơi trước.”

Tần Ô: “Để đề phòng thì tốt nhất chúng ta gặp phải con nào cứ xúc thẳng con đó luôn, bằng không chúng ta sẽ gặp nguy hiểm khi chúng bùng nổ.”

Giả Á Hoa nói: “Tôi nghĩ suy đoán của cậu rất có khả năng đấy, chú Lý khóa cổng lại có thể là vì sợ quái vật từ bên ngoài xông vào kích thích dục vọng trong cư xá.”

Tần Ô: “Nhưng cánh cổng đó có thể ngăn được bọn quái sao?”

Giả Á Hoa: “Ngăn không cho người lạ vào có lẽ là chặn những con quái vật tiềm ẩn chăng, bởi vì những con quái vật dục vọng vào ban ngày trông không khác gì với con người bình thường cả.”

Ninh Túc: “Vào hỏi chú Lý thử xem.”

Vừa nói chuyện họ đã đi đến phòng 612.

Chú Lý đang dọn phòng một mình.

Đèn bên trong bị hỏng nên chú Lý đốt hai ngọn nến để thắp sáng.

Sau cơn mưa trời ẩm ướt, trong phòng vương vãi đủ loại chất lỏng khiến nó dính nhớp khó lau chùi.

Họ tiến vào muốn giúp đỡ chú Lý, may là không bị từ chối.

Ninh Túc thở phào nhẹ nhõm.

Rất rõ ràng bọn họ là cùng một nhóm với Phí Tuyết Ánh, mà Tiết Phỉ và chú Lý dù sao vẫn có chút quan hệ họ hàng, bọn họ lại tiêu diệt Tiết Phi nên cho rằng chú Lý sẽ có ác cảm với bọn họ.

Ninh Túc ngẫm lại, chú Lý là người rất rõ ràng.

Quả thật ông có mối quan hệ tình thân với Tiết Phỉ, nhưng cũng thẳng thắn thừa nhận sai lầm khi Tiết Phi làm tiểu tam, sau khi biết Tiết Phỉ là quái vật, ông cũng không hề oán trách bọn họ khi tiêu diệt cô ấy.

Ninh Túc hỏi ông: “Chú Lý à, chú khóa cổng lớn là vì sợ bọn quái vật bên ngoài tiến vào sao? Rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”

Chú Lý: “Tôi làm vậy là để tốt cho mọi người, không nên tiếp xúc với người ngoài.”

“Bên ngoài đã hỗn loạn từ lâu rồi, con người bị dục vọng nuốt chửng rồi biến thành quái vật bị dục vọng khống chế, sau đó hoành hành ở khắp nơi, vô cùng nguy hiểm.”

Ông buộc túi rác màu đen lại, thở dài nói, “Tôi tưởng tòa nhà của chúng ta là nơi an toàn không có quái vật, ai ngờ, haiz…”

Chú Lý và Tiết Phỉ chỉ là họ hàng xa, sự thân thiết của ông dành cho Tiết Phỉ có thể không chỉ là mối quan hệ họ hàng mỏng manh này.

Tiết Phỉ muốn giữ lại nhà máy của giám đốc nhà máy cũ.

Chú Lý muốn bảo vệ những người trong nhà máy và ký túc xá của công nhân.

Bọn họ đều có những thứ cần bảo vệ giống nhau, nhưng cuối cùng đều thất bại.

Ninh Túc nói: “Nếu đã xuất hiện một con quái vật dục vọng thì sau này sẽ có nhiều con quái vật khác xuất hiện đúng không ạ?”

Chú Lý có cách hiểu riêng về vấn đề này: “Ban đầu mọi người đều kìm chế lại dục vọng của mình, nhưng nếu có một người phóng túng dục vọng ra thì tình thế mà mọi người khó lắm mới duy trì được này sẽ sụp đổ, những người khác sẽ buông xuôi, thỏa mãn dục vọng bên trong họ.”

“Các cậu phải kiên định lên.” Chú Lý nói: “Người trẻ tuổi chắc hẳn có dục vọng càng mãnh liệt hơn nhỉ.”

Những lời này đã gián tiếp xác nhận suy đoán của bọn họ, ít nhất bọn họ có thể khẳng định quái vật ở cư xá sẽ càng ngày càng nhiều.

Sau khi giúp chú Lý vứt rác xong, họ trở lại tầng sáu.

Hiện tại có hai phòng trống trên tầng sáu, phòng 611 bị bỏ trống từ đầu và phòng 612 mới vừa trống.

Cạnh 611 là phòng của người đàn ông mặc áo xanh đen kia.

Bốn người họ đang ở phòng 611, đợi người đàn ông mặc áo xanh trở về phòng.

Tần Ô: “Tối nay chúng ta đi xác nhận thử không?”

Giả Á Hoa: “Ừm, xác nhận sớm thì cũng an tâm sớm.”

Ninh Túc: “Trước hết phải xác nhận thử xem quái vật có phải mắt đỏ không đã, điều này rất quan trọng, nếu hắn đúng là quái vật thì đây sẽ là đặc điểm nhận dạng quái, về sau chúng ta có thể tìm ra chúng nhanh hơn, mau chóng mở khóa xử lý chúng.”

Lăng Tiêu không lên tiếng, trong khi bọn họ đang nói chuyện thì dây leo của Lăng Tiêu đã bò lan khắp mặt tường, chui vào các lỗ thủng ở mọi ngóc ngách.

Họ giúp chú Lý dọn phòng gần cả tiếng đồng hồ mà người đàn ông mặc áo xanh vẫn chưa thấy về.

Tần Ô: “Cái tên này đi đâu vậy ta? Chẳng lẽ dục vọng của hắn là phải ra ngoài để thỏa mãn ư?”

Giả Á Hoa: “Tôi rất tò mò dục vọng của hắn là gì.”

Tần Ô: “Ai mà không tò mò.”

Khi đang nói chuyện, một tiếng động chợt vang lên từ hành lang, bốn người lập tức im thin thít.

Người đàn ông mặc áo xanh lấy chìa khóa ra mở cửa, cầm hộp cơm trưa bước vào trong phòng.

Bốn người đứng ở các hướng khác nhau, có thể quan sát rõ hắn ta.

Có lẽ hắn hoặc trưởng bối trong nhà hắn là công nhân của nhà máy đồ da, nên trong phòng có rất nhiều miếng da, không biết có phải là do da để trong phòng quá lâu hay không mà bên trong lại có một mùi lạ xuyên qua mấy cái lỗ trên tường xộc thẳng vào mũi họ.

Sau khi bước vào phòng, hắn ngồi trên ghế sofa bằng da, vỗ nhẹ vào ghế rồi ngấu nghiến hộp cơm trưa.

Cả bốn người đều nhìn chằm chằm vào mặt hắn.

Nếu hắn là quái vật thì khuôn mặt của hắn sẽ nằm ở một nơi khác, nhưng sau khi họ quan sát hắn một chập, khuôn mặt của hắn vẫn còn nguyên vẹn ở trên đầu.

Qua một tiếng đồng hồ, họ thấy hắn đã ăn xong bữa trưa rồi lăn ra sofa mềm mại ngủ, lúc bấy giờ họ mới rời đi.

Tần Ô: “Hắn không phải quái vật sao? Hay là chưa tới lúc hắn hiện nguyên hình?”

Giả Á Hoa: “Tôi cảm thấy chúng ta cần phải mở khóa hắn trước đã, chẳng phải Tiết Phỉ cũng hiện nguyên hình trong quá trình mở khóa của chúng ta à, bây giờ ngay cả tên hắn là gì chúng ta còn chưa biết.”

Lăng Tiêu: “Đợi đến mai chúng ta lại đi thăm dò.”

Hai người lập tức đồng thanh: “Được!”

Sau đó nhanh nhẹn dọt đi.

Ninh Túc: “…”

“Hình như bọn họ rất sợ anh.” Cậu nói với Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu: “Cậu không sợ à?”

Ninh Túc: “Anh có gì mà tôi phải sợ?”

Hai đứa nhóc âm phủ đã thích nghi với cuộc sống trên dương gian, lúc này đang chìm vào giấc ngủ.

Ninh Túc kéo tay áo Lăng Tiêu: “Cho tôi xem hoa lăng tiêu của anh đi.”

Lăng Tiêu cho rằng cậu đã nhận ra chỗ đáng sợ của hắn, hắn duỗi tay ra, bên trên lập tức nở ra hoa lăng tiêu có màu cực đậm, một nắm hoa cứ thế nở rộ từ lòng bàn tay đến đầu ngón tay của hắn.

Ninh Túc kéo ống tay áo hắn lại gần, lựa một bông bỏ vào miệng.

Lăng Tiêu: “…?”

Ninh Túc: “Ngọt xỉu!”

Nó thực sự rất ngọt, ngọt hơn rất nhiều so với bất kỳ đóa hoa lăng tiêu nào mà cậu từng nếm qua trước đây.

Chẳng lẽ là bởi vì còn trẻ sao? Hay vì tương lai đã già rồi?

Lăng Tiêu mười chín tuổi không chỉ tràn đầy năng lượng mà những đóa hoa cũng rất ngọt.

Lăng Tiêu: “…”

Hắn hơi giật mình nhìn Ninh Túc bứt từng đóa hoa máu trên tay hắn nhét vào miệng, giống như hái dâu mà ăn đến nghiện, thỉnh thoảng còn híp mắt lại cảm thụ.

Ninh Túc: “Hoa lăng tiêu lấy gì để lớn lên vậy? Sao lại ngọt đến vậy chứ?”

Sau khi ăn hết một nắm hoa, một nắm hoa khác lại mọc lên.

Lăng Tiêu: “Thì tôi từng nói cậu rồi đấy, là ăn thần.”

Ninh Túc ngước mắt lên nhìn hắn, có chút kinh ngạc.

Cậu biết hoa lăng tiêu chính là Thực Thần Hoa mà Lăng Tiêu dung nhập vào cơ thể mình, ban đầu có thể là ăn thần thật, nhưng cái cậu muốn hỏi là sau này cơ.

Lăng Tiêu: “Cậu có biết tại sao họ lại sợ tôi như vậy không? Hoa lăng tiêu chính là một trong những nguyên nhân đấy. Hoa lăng tiêu là thứ đen tối nhất trong lòng người, ăn thần nuốt phật, lấy tất cả ánh sáng mà con người trên thế gian tin tưởng làm thức ăn.”

Ninh Túc càng thêm choáng váng.

Cậu biết hoa lăng tiêu trong tương lai được nuôi từ sự oán giận, thù địch và hận thù, đó là những điều hoàn toàn đi ngược lại.

Rốt cuộc là sao đây?

Ninh Túc vừa suy nghĩ vừa không ngừng bỏ hoa lăng tiêu vào miệng.

Hoa lăng tiêu lấy thần lấy phật làm thức ăn rất ngọt, nhưng trong tương lai lại không được ngon như vậy.

Lăng Tiêu: “…”

Hắn rút tay về, nói: “Nếu ăn nhiều quá cậu sẽ không chịu nổi đâu.”

Ninh Túc: “Làm gì có chuyện đó, từ nhỏ đến lớn tôi đều ăn cái này mà.”

Đôi mắt sâu thẳm và sắc bén của Lăng Tiêu nhìn chằm chằm cậu.

Ninh Túc: “…”

Cậu quả thật không có chút phòng bị nào khi đứng trước mặt Lăng Tiêu, luôn dễ dàng lộ ra dấu vết của mình.

Nhưng dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên.

Trước khi vội vã chạy phòng tắm, cậu lại ngắt thêm vài bông hoa từ trên tay Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu: “…”

Nằm trên giường không bao lâu, Ninh Túc vả vào mặt mình một cái.

Cậu thật sự có chút chịu không nổi.

Có lẽ là vì hoa lăng tiêu trong tương lai lấy oán hận làm thức ăn, nên cậu ăn bao nhiêu cũng không sao, thậm chí còn nhờ chuyện này thức tỉnh cả siêu năng lực hắc ám nữa.

Lúc này cậu thân là một con zombie hệ ám, lại ăn nhiều hoa lăng tiêu ăn thần ăn phật cùng một lúc như vậy, không biết là quá bổ hay là tương khắc mà toàn thân cậu lại nóng hừng hực, còn có hơi đau nhức.

Ninh Túc khó chịu cọ cọ đầu gối, dùng chân chọc chọc Lăng Tiêu trong bóng tối.

Lăng Tiêu: “Dụ gì?”

Ninh Túc thở hổn hển từng hơi, “Khó chịu quá.”

Hình như cậu thực sự rất khó chịu, không đợi cho Lăng Tiêu kịp ngồi dậy thì cậu đã leo qua giường Lăng Tiêu, chui vào trong lòng hắn.

Mái tóc mềm mại trên trán bị cậu cọ tới cọ lui đến rối tung, vầng trán tái nhợt rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, đôi môi thường ngày nhạt màu giờ lại đỏ tươi.

Lăng Tiêu đang tính khịa cậu hai câu, nhưng khi ngực Ninh Túc chạm vào ngực hắn, toàn thân hắn run lên một cái, quên khuấy luôn những lời đang định nói.

Bàn tay thon dài của hắn đặt trên tấm lưng gầy gò của thiếu niên, truyền năng lượng vào cơ thể cậu thông qua bộ đồ ngủ bằng vải cotton mềm.

Thiếu niên cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn đôi chút, dù đang mơ mơ màng màng nhưng vẫn biết người đang giúp mình thoải mái là ai, cho nên càng sáp lại gần cơ thể của hắn hơn.

Mùi hương trên người cậu xâm nhập vào cơ thể hắn.

Lúc mới gặp lần đầu, Lăng Tiêu vốn có giác quan nhạy bén đã ngửi được mùi hương trên người cậu. Chính cái mùi này đã khiến hắn không khỏi cảnh giác khi nhìn thấy Ninh Túc.

Hắn không thể miêu tả rõ mùi hương ấy như thế nào, hắn chỉ biết mùi hương trên người Ninh Túc chứa đựng cả hơi thở của hắn, giống như hắn đã đưa hơi thở của mình vào trong cơ thể thiếu niên, vừa thần kỳ vừa ái muội lại khiến người ta thấy yên tâm.

Cảm giác này có hơi giống với lúc ngực Ninh Túc áp vào ngực hắn.

Hai trái tim gần kề nhau, hắn như đang ôm lấy một thiếu niên tri kỷ thần kỳ, lại giống như nhận được một cái ôm đến từ bản thân trong tương lai.

Hai cái đầu nhỏ ló ra từ dưới tấm chăn bông bên cạnh.

Hai đôi mắt lặng lẽ nhìn về phía chiếc giường đối diện.

Ninh Túc thoải mái nằm trong lòng Lăng Tiêu, Lăng Tiêu ôm lấy cậu, tầm mắt luôn dừng trên mặt cậu.

Hắn nhìn rất lâu, hai đứa trẻ cũng dõi theo rất lâu.

Hắn cúi đầu chạm khẽ một cái vào trán của thiếu niên.

Chăn chuyển động vài lần.

Hai đứa nhỏ rụt đầu về.

Lúc Ninh Túc tỉnh lại, cậu cảm thấy thật sảng khoái.

Cậu ngồi dậy từ trên giường, nhìn thấy Quỷ Sinh đang vui vẻ lăn lộn ở bên kia giường.

Ninh Túc có chút nghi ngờ, sao cậu lại nhớ đêm qua cậu…?

Lăng Tiêu bước ra từ phòng tắm, toàn thân mát lạnh nói: “Còn ở đó ngủ nữa là không có bánh bao thịt bò ăn đâu nha.”

Ninh Túc: “!”

Cậu lật đật nhảy xuống giường, lao thẳng vào phòng tắm đầy hơi nước.

Lăng Tiêu thấy cậu bị hơi nước bao trùm, động tác lau đầu hơi dừng lại.

Ninh Túc mất năm phút thì ra khỏi phòng tắm, lúc đến căng tin mới biết Tần Ô và Giả Á Hoa đã đến từ sớm mua bánh bao thịt bò cho cậu.

“Sao cậu thích bánh bao thịt bò dữ vậy?” Tần Ô đẩy bánh bao qua cho cậu.

“Thịt bò đắt hơn thịt lợn, nhưng bánh bao thịt bò ở căng tin lại có giá ngang với bánh bao thịt lợn, nên tất nhiên phải ăn thịt bò rồi, ăn là phải ăn cho đáng.” Ninh Túc vui vẻ nói: “Cám ơn nhó, cậu thật chu đáo.”

Tần Ô: “Lăng Tiêu nói nếu cậu mà không ăn được bánh bao thịt bò thì sẽ khóc tu tu, nghe vậy tôi có thể không mua cho cậu sao?”

Ninh Túc: “…”

Đợi đến khi Ninh Túc yên tâm ăn bánh bao thì mới phát hiện không khí trong căng tin có gì đó không ổn.

Giả Á Hoa nói với họ: “Sáng nay có ba người xuất hiện trong căng tin với đôi mắt đỏ rực, những người chơi khác cũng đã chú ý đến điều này.”

Ninh Túc nhìn thoáng qua người đàn ông mặc áo xanh đang ngồi ăn trong góc, hỏi: “Còn ai nữa?”

Giả Á Hoa nói: “Người ngồi đằng trước phía bên phải cũng là người ở tầng sáu, chính là cái người đang uống cháo kia.”

Ninh Túc nương theo ngón tay của hắn, nhìn thấy một tên béo đang híp mắt ăn đồ ăn.

Giả Á Hoa: “Người ngồi sau tôi, sắp ăn xong cũng thuộc tầng sáu.”

Ninh Túc ngẩng đầu liền nhìn thấy một người đàn ông gầy gò, hốc mắt trũng sâu.

Họ vừa định nói chuyện thì thấy chú Lý đi tới trước mặt người đàn ông mặc áo xanh, hỏi: “Tiêu Lẫm, sao hai ngày nay không thấy mẹ cháu đến ăn cơm vậy?”

Bọn họ thế mới biết người đàn ông mặc áo xanh này tên là Tiêu Lẫm.

Sườn mặt Tiêu Lẫm sắc bén, có chút lạnh lùng: “Bà ấy về quê rồi.”

Chú Lý: “Thật ư?”

Tiêu Lẫm không kiên nhẫn nói: “Cái tên đầu bếp như chú có phải nhiều chuyện quá rồi hay không?”

Chú Lý muốn nói lại thôi, đứng cạnh hắn một hồi rồi rời đi.

Bốn người tiếp tục bình tĩnh ăn uống.

Sau khi rời khỏi căng tin, Tần Ô hỏi: “Sao chúng ta không đi hỏi chú Lý chuyện này nhỉ?”

Ninh Túc: “Nếu hỏi thẳng thì ông ấy sẽ không trả lời đâu, chúng ta nên tự tìm hiểu trước một phần đã, để có chủ đề hỏi ông ấy.”

Lăng Tiêu nói: “Vừa rồi chú Lý hỏi mẹ hắn đâu, hẳn không phải là tùy tiện hỏi, có thể dựa vào điều này để điều tra.”

Giả Á Hoa nói: “Hắn nói mẹ hắn đã về quê nhưng hình như chú Lý không tin, nếu bà ấy không về quê, mà đêm qua chúng ta lại không thấy bà ấy ở phòng 610 thì bà ấy đã đi đâu?”

Bốn người họ im lặng một lúc.

Đừng nói là người có kinh nghiệm, ngay cả những người đọc hơn hai bộ tiểu thuyết kinh dị, hoặc xem phim truyền hình điều tra tội phạm cũng sẽ nhận ra chỗ này có vấn đề.

Ninh Túc nói với Lăng Tiêu: “Anh còn nhớ cái đêm đầu tiên chúng ta mới tới đây nhìn thấy hắn ở trong sân không? Khi đó trên áo ba lỗ của hắn có vết máu.”

Lăng Tiêu gật đầu: “Tối qua hắn ra ngoài khoảng chừng một tiếng, mấy đêm trước chúng ta đến phòng Tiết Phỉ ở phòng 612 cũng không thấy hắn ở đó.”

Nói cách khác, rất có khả năng tối nào hắn cũng sẽ ra ngoài một chuyến.

Bọn họ đã biết phải làm gì rồi.

Tần Ô: “Hèn chi tối qua chúng ta lại không thấy mặt hắn xuất hiện ở chỗ khác, cá chắc hắn thỏa mãn dục vọng của mình ở bên ngoài rồi.”

Giả Á Hoa: “Vậy tối nay chúng ta hãy theo dõi hắn, xem hắn rốt cuộc đang làm gì.”

Nói xong câu đó, hắn do dự một chút rồi mới nói: “Hôm nay đã là ngày thứ bảy rồi.”

“Chúng ta đã biết quái vật dục vọng là gì, cũng biết điểm yếu của chúng, chỉ cần tiêu diệt quái vật thì tiến độ nhiệm vụ có thể tăng lên, nếu đã xác nhận ba tên này là quái vật thì hôm nay chúng ta nên sớm hành động luôn, không thể kéo lê nữa, tránh cho sau này có việc gì đó bất ngờ xảy ra.”

Đúng vậy, tối qua Phí Tuyết Ánh đã chứng thực cho điều này, không cần phải tìm hiểu sâu xa về quái vật, chỉ cần biết dục vọng của quái vật là gì, thậm chí không cần biết dục vọng của nó là gì cũng được, chỉ cần nhìn vào mặt nó ở đâu và tấn công vào nơi đó là có thể loại bỏ nó.

Sáng nay có ba người bị tình nghi là quái vật, những người chơi khác cũng đã bắt đầu lăm le chúng.

Nếu bọn họ còn không hành động thì có thể sẽ bị cướp quái.

Tần Ô: “Cậu nói rất đúng, nếu đã thăm dò thì cũng nên hành động luôn, hoàn thành nhiệm vụ càng sớm sẽ càng yên tâm hơn.”

Ngay cả hắn cũng nói như vậy.

Cảm giác đó lại xuất hiện lần nữa.

Ninh Túc luôn cảm thấy bất an.

Cậu không biết phải nói với bọn họ thế nào về sự bất an của mình mà không có bằng chứng xác thực chứng minh cho nó cả.

Phần lớn nó đến từ lời nhắc nhở mà Lăng Tiêu đã dặn cậu trước khi cậu bước vào thế giới này.

Khi họ ăn trưa ở căng tin, họ càng nhìn thấy nhiều người mắt đỏ hơn.

Mà ánh đỏ trong mắt của ba tên hồi sáng đã biến mất.

Điều này không những không khiến họ bớt nghi ngờ mà càng khiến họ tin chắc rằng chúng là quái vật.

Khi họ lần đầu nhìn thấy Tiết Phỉ, trong mắt cô không có ánh đỏ.

Ánh sáng đỏ đó giống như giai đoạn chuyển hoá từ con người thành quái vật dục vọng, nếu ánh sáng đỏ biến mất thì có thể người đó đã ổn định thành quái vật.

Giả Á Hoa nói: “Chúng ta phải hành động thôi.”

Lăng Tiêu ngăn hắn lại, “Vẫn nên chờ đến buổi tối.”

Mà những người chơi khác đã bắt đầu hành động từ sớm.

Đến bữa tối, Đường Tâm nói với họ: “Những người chơi khác biết các anh để mắt đến Tiêu Lẫm của phòng 610, nên không tranh với các anh, bọn tôi đang nhắm đến Túc Phong và Lý Trì.”

Túc Phong là người đàn ông béo và rất trắng, còn Lý Trì là người đàn ông gầy còm.

“Nhưng mà bọn tôi vẫn chưa đoán ra được dục vọng của họ, chỉ có thể đợi đến tối thôi.”

Cô nói thêm: “Có điều dục vọng của Túc Phong có lẽ sẽ không bị phát hiện vào ban đêm.”

Tần Ô: “Sao cô lại nói vậy?”

Đường Tâm: “Sau khi nhóm Phí Tuyết Ánh tiêu diệt Tiết Phỉ vào đêm qua, một số gia đình ở cư xá đã đãi họ một bữa ăn khuya để cảm ơn, lúc đó Túc Phong đã ở cùng họ, khi ấy bọn họ cũng đã chú ý tới sự bất thường của Túc Phong, quan sát cả tối vẫn thấy mặt hắn còn nguyên trên mặt.”

Cũng giống như lúc họ quan sát Tiêu Lẫm tối qua.

Đường Tâm: “Thật kỳ quái, ban ngày bọn tôi đều nhìn chằm chằm hắn cả ngày, đến tối mặt hắn vẫn còn nguyên ở trên mặt.”

Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cũng vì tối qua không phát hiện được gì, cho nên tối nay trọng tâm của bọn họ sẽ là Lý Trì. Tôi và Hàn Lương định đi thăm do tên béo Túc Phong.”

Sau khi ăn xong, các người chơi chia nhau ra hành động.

Theo đề nghị của Ninh Túc, cuối cùng họ quyết định tìm hiểu một chút về Tiêu Lẫm, thay vì theo dõi hắn thì một khi phát hiện ra hắn là quái vật họ sẽ giết hắn luôn.

Hai người thông minh bị Tần Ô tách ra, sau khi Tiêu Lẫm ra ngoài, Tần Ô và Ninh Túc vào kiểm tra phòng hắn, còn Lăng Tiêu và Giả Á Hoa đi theo Tiêu Lẫm để xem dục vọng của hắn là gì.

Mười giờ đêm, Tiêu Lẫm ra khỏi tòa cư xá, hắn trèo tường rời khỏi tiểu khu.

Lăng Tiêu và Giả Á Hoa nấp sau tán cây trong sân, lặng lẽ đi theo hắn.

Trái với dự đoán của họ, Tiêu Lẫm đi đến một tiệm ăn nhỏ bên ngoài để mua đồ ăn khuya.

Hắn cầm theo bữa ăn khuya đến một con hẻm tối xa xa để ăn.

Hai người lặng lẽ nhìn hắn.

Tiêu Lẫm mua thêm một hộp cơm, trong đó có rất nhiều thịt và rau, hương thơm lan tỏa khắp con hẻm.

Lúc này Lăng Tiêu thầm nghĩ, may là hắn không để Ninh Túc đi cùng mình.

Giả Á Hoa ngửi xong cũng cảm thấy hơi đói, hắn liếc sang Lăng Tiêu, Lăng Tiêu im lặng đứng trong bóng tối hệt như một pho tượng, không có chút cảm xúc.

Khi Giả Á Hoa quay đầu lại, hắn nghe thấy một tiếng mèo kêu yếu ớt.

Hắn lần theo âm thanh nhìn thấy không chỉ con mèo mà còn có một cún nhỏ đang tiến lại gần Tiêu Lẫm để tìm kiếm mùi hương.

Tiêu Lẫm vừa đi từ tầng năm xuống thì Ninh Túc và Tần Ô lập tức đi lên tầng sáu.

Khi họ bước đến phòng 610 của Tiêu Lẫm, nhìn thấy Đường Tâm và Hàn Lương cũng xuất hiện bên ngoài phòng 622 của tên béo Túc Phong.

Tần Ô lấy một đoạn dây kẽm ra mở khóa cửa, hai người bước vào phòng 610.

Để tránh việc Tiêu Lẫm xuống lầu nhìn thấy, bọn họ không bật đèn mà chỉ dùng ánh trăng đo đỏ ngoài cửa sổ để quan sát căn phòng.

Sau khi bước vào, mùi hương kỳ lạ kia lại càng nồng hơn so với khi họ ngửi thấy từ cái lỗ trên tường ở phòng cách vách.

Trong phòng rải rác các loại đồ da, còn có mấy hộp cơm và chai bia còn sót lại, trong môi trường ẩm ướt tối tăm, sự kết hợp của quá trình lên men tạo ra một mùi hương kỳ quái.

Cả hai đều không biết nhiều về da nên họ không biết mùi đó có đúng là mùi da hay không, hay còn có mùi khác nữa.

Dưới ánh sáng đỏ lờ mờ, có rất nhiều ngóc ngách không thể nhìn thấy rõ nên hai người bắt đầu đi lần mò.

Tần Ô thì thà thì thầm: “Không hổ là công nhân đồ da, toàn giữ lại mấy loại da tốt nhất, cảm giác thật mềm mại.”

Lúc này Ninh Túc đang đứng cạnh sofa.

Cậu chợt nhớ tới một chi tiết của đêm qua.

Tối qua Tiêu Lẫm ngồi xuống ghế sofa, trước khi ăn thì có vỗ vỗ ghế sofa.

Lúc vỗ rất dùng sức, nhưng lúc rời đi lại rất chậm.

Ăn xong hắn cũng không quay về giường mà nằm dài trên ghế sofa ngủ.

Nghe thấy Tần Ô nói vậy, Ninh Túc đưa tay ra sờ ghế sofa một cái.

Những ngón tay trắng bóc lướt nhẹ trên chiếc ghế sofa bằng da màu be.

Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng.

Đúng như Tần Ô đã nói, nó quả thật rất trơn mịn.

Ninh Túc mân mê ngón tay, lại đè lên ghế sofa lần nữa.

Cậu đưa lòng bàn tay dọc theo lưng ghế sofa, vỗ mọi nơi một lượt.

Cuối cùng cũng đến dưới ghế sofa.

Bên dưới lại càng tối hơn.

Bàn tay đang định tiếp tục đưa xuống chợt dừng lại.

Ninh Túc ngồi xổm xuống, nhìn phía dưới ghế sofa.

Một đôi chân xuất hiện trước mặt cậu trong bóng tối.

Tần Ô hỏi cậu: “Cậu đang nhìn gì đấy?”

Ninh Túc nhìn chằm chằm chân hắn mấy giây, nói: “Sofa này có vấn đề.”

Không giống như ở đây tối tăm và yên tĩnh, bên chỗ Đường Tâm và Hàn Lương rất ồn ào.

Lúc đầu họ rất cẩn thận, sau khi nhìn qua khe cửa một lúc, họ mới bình tĩnh lại đôi chút.

Không giống như hầu hết cư dân ở đây, những người sống ở tầng này không hẳn là công nhân nhà máy đồ da.

Ban ngày hai người đã nghe ngóng được một tin, người sống ở đây trước kia quả thực là công nhân của nhà máy đồ da, sau khi người đó chết vì tuổi già, tên cháu trai lười biếng thích ăn ngon Túc Phong mới chuyển đến.

Mình thế nào thì bạn mình thế đấy, Túc Phong cũng có một người bạn thường xuyên sống ở đây, hai tên mỗi ngày không đi làm mà chỉ ở trong phòng ăn no chờ chết.

Lúc này hắn đang ngồi trên sofa cùng bạn hắn, vừa ăn vừa xem TV.

Trong phòng, quần áo bẩn vương vãi ở khắp nơi, hộp đồ ăn trên sàn đã bị mốc từ lúc nào không hay, nhiều chai nước còn nằm ngổn ngang vô tổ chức.

Trên ghế sofa có rất nhiều túi đồ ăn nhẹ chất thành đống, trên bàn trà đã không còn gì nữa.

Bọn họ có thể ngửi thấy mùi khó chịu ngay cả khi cách một cánh cửa.

Góc nhìn của bọn họ ở ngay bên trái Túc Phong, có thể nhìn thấy Túc Phong không ngừng nhét đồ ăn vào miệng.

Bạn của hắn thì ngược lại, ăn rất ít, có điều thân hình mập mạp của Túc Phong đã che hết luôn cả bạn hắn, cho nên bọn họ không chắc chắn lắm.

Túc Phong thật sự quá béo, nhất là khi hắn ngồi trên sô pha há cái miệng lớn để ăn, những ngấn thịt trên bụng hắn gợn sóng lắc lư dữ dội theo tiếng cười của hắn khi xem TV.

Đường Tâm dụi dụi hai mắt, không biết có phải là do cô tưởng tượng hay không mà cô lại trông thấy những ngấn thịt trên bụng của Túc Phong ngày càng to ra, thậm chí còn có xu hướng tràn ra ngoài.

Chiếc bánh bao cuối cùng có thể ăn được bị hắn nhét vào trong miệng, sau đó không ăn nổi nữa.

Hắn ngồi trên ghế sofa sờ bụng, ngẩn ngơ một lúc.

Đột nhiên, đôi mắt trong veo của hắn sáng lên, hắn nắm lấy cánh tay của người không nhúc nhích bên cạnh nhét vào miệng.

Ngón tay cứng ngắc của bạn hắn bị hắn cho vào miệng hết mút rồi liếm, chỉ để lại xương bàn tay trắng hếu.

Hắn lại cười rộ lên, ăn càng lúc càng nhanh, ngoạm từng miếng lớn hơn, máu đỏ tươi và thịt vụn tràn ra từ khóe miệng hắn, đôi mắt trong veo mỉm cười hệt như cặp trăng lưỡi liềm.

Tiếng nhai xương rôm rốp đập vào màng nhĩ khiến da đầu họ đều râm ran.

Đường Tâm kinh hãi nhìn cái miệng đầy máu của hắn, cuối cùng cũng hiểu tại sao mặt hắn vẫn luôn ở trên mặt.

——

Bình luận về bài viết này