Nhóc Zombie – 151

Tự Độ

Editor: Cô Rùa

*

Khi hai người quay lại, Giả Á Hoa đang cầm notebook thống kê lại thời gian chóng mặt của từng người chơi.

Nhiếp Vu Vĩ và Đường Trì Ly đều không thấy đâu, có lẽ bọn họ cho rằng việc này là lãng phí thời gian, cho nên đã đi đến từng nhà trong cư xá để tìm kiếm quái vật có thể tiêu diệt vào tối nay.

Phí Tuyết Ánh thì vẫn còn ở đây.

Ninh Túc không dám nhìn cô lâu, nhưng lúc nãy nhìn cô mấy lần cậu phát hiện Phí Tuyết Ánh có chút kỳ lạ.

Hình như cô ấy cũng đã nhận ra được điều gì đó.

Nếu Ninh Túc đoán không lầm thì con quái Tiết Phỉ đầu tiên mà họ tiêu diệt, chính là con quái vật dục vọng tương ứng với cô ấy.

Đó là con quái dục vọng đầu tiên mà tất cả người chơi cùng nghiêm túc mở khóa, hiểu rõ dục vọng và câu chuyện của nó.

Nếu mỗi người chơi đều có cho mình mười con quái vật dục vọng, thì trong số đó sẽ có một con có quan hệ mật thiết nhất với người chơi, của Ninh Túc là Túc Phong, của Lăng Tiêu là Tiêu Lẫm, còn của Phi Tuyết Ánh có lẽ là Tiết Phỉ.

Ninh Túc ngẫm lại phó bản, cậu nhớ đến một chi tiết như thế này, lúc nghe được câu chuyện của Tiết Phỉ từ chú Lý, cậu chạy đến phòng Tiết Phỉ và kể vắn tắt lại cho những người chơi khác, khi ấy Phi Tuyết Ánh đúng là có dấu hiệu không bình thường.

Có điều chẳng mấy chốc sau cô đã tiêu diệt Tiết Phỉ, sau khi tiêu diệt Tiết Phỉ xong, cô chỉ còn lại niềm vui sướng vì là người đầu tiên tiêu diệt quái vật, là người đẩy nhanh nhiệm vụ.

Mắt cá chân bị trẹo của cô mãi vẫn chưa hồi phục, bây giờ cơ thể lại xuất hiện các triệu chứng bất thường, cộng thêm ký ức về thời gian chóng mặt, có lẽ cô đã nhận ra điều gì đó.

Nếu không thì cô đã đi tìm quái cùng hai người kia thay vì ở lại đây.

Mặc dù ở lại, nhưng cô lại không nói gì hết.

Nghĩ đến câu chuyện của Tiết Phỉ, Ninh Túc có thể hiểu được.

Không ai muốn người khác biết về quá khứ này.

Lăng Tiêu: “Có phát hiện gì không?”

Giả Á Hoa: “Hình như… Đúng là có một vấn đề.”

Nhân lúc Lăng Tiêu đang nói chuyện với Giả Á Hoa, Ninh Túc liếc nhìn xung quanh, lơ đãng thoáng qua Phí Tuyết Ánh.

Cô dựa vào thân cây nhìn về nơi xa, mái tóc đen dài xoăn nhẹ tung bay trong gió, là hình ảnh của một mỹ nữ an tĩnh.

Càng là bộ dáng mặc kệ sự đời không quan tâm thì lại càng có vấn đề.

Nếu cô không quan tâm thì cô đã không ở lại đây rồi.

Có lẽ lúc này cô đang ở trong một trạng thái rất mâu thuẫn.

Lăng Tiêu kéo Ninh Túc về phía mình, nhận lấy sổ tay của Giả Á Hoa: “Là vấn đề gì?”

Giả Á Hoa nói: “Giờ vẫn chưa chắc chắn lắm, có ba người chơi, tôi, Tần Ô và Đường Tâm đều bị choáng một hoặc hai lần khi quái vật bị tiêu diệt.”

Phí Tuyết Ánh im lặng.

Đường Tâm rất khó hiểu: “Tại sao chúng ta lại thấy choáng khi quái vật bị tiêu diệt? Không lẽ giống với việc đánh quái trong game thật ư? Chiến đấu với quái sẽ làm tiêu hao thể lực, khi quái chết sẽ tổng kết hết lượng năng lượng đã tiêu hao sao?”

Tần Ô: “Không đúng lắm, có một lần tôi thấy choáng không phải lúc tôi diệt quái mà là lúc cô và Hàn Lương diệt quái thì đúng hơn, hai người ở 607, còn bọn tôi ở 609 xéo bên cạnh, để ý kỹ thì tôi cảm thấy choáng là khi nghe thấy tiếng Hàn Lương hoan hô.”

Mấy người chơi sửng sốt.

Ninh Túc nghệt mặt ra, giống như không hiểu bọn họ đang nói gì.

Nhưng bàn tay đang đặt trên quần thì nắm chặt lại.

Giả Á Hoa trợn tròn mắt, “Nếu nói như vậy thì tôi cũng từng bị như thế một lần, là lúc nhóm Phi Tuyết Ánh tiêu diệt quái vật tóc dài thích giả trang nữ kia, tôi cũng thấy choáng!”

Ninh Túc: “.”

Hàn Lương: “Tôi cũng vậy! Đó là lúc Nhiếp Vu Vĩ tiêu diệt quái vật có khuôn mặt nằm ở nách!”

Ninh Túc gãi gãi chiếc cằm hơi vẹo của mình, mặt nằm ở nách là dục vọng gì nhỉ?

Mấy người chơi nhận ra vấn đề nằm ở đây.

Giả Á Hoa gãi gãi tóc nói: “Tự nhiên tôi thấy ớn lạnh ghê, tại sao vậy nhỉ? Tại sao lúc người khác tiêu diệt quái thì chúng ta lại cảm thấy chóng mặt?”

Lăng Tiêu: “Mọi người chỉ là chóng mặt bình thường thôi sao? Có cảm giác gì đặc biệt không?”

Mấy người chơi bắt đầu suy nghĩ, Ninh Túc cũng là lần đầu tiên nghĩ tới vấn đề này.

Từ lúc trở thành zombie đến giờ cậu đã không còn thấy chóng mặt nữa, cũng không nhận ra cơn chóng mặt kia có gì đặc biệt.

Giả Á Hoa: “Là cảm giác thiếu máu tụt huyết áp, đột nhiên đứng dậy xây xẩm mặt mày?”

Đường Tâm: “Chúng ta được phó bản rèn luyện lâu như vậy, chắc sẽ không có khả năng bị huyết áp thấp đâu nhỉ? Mà cái này giống như… Giống như có thứ gì bị rút ra khỏi cơ thể vậy.”

Hàn Lương: “Đúng vậy, đúng là có hơi giống!”

Sau khi bóc ra từng lớp kén, một số người chơi bắt đầu cảm thấy hoảng loạn không thể giải thích được.

Quá trình trước đó rất suôn sẻ và điên cuồng, nhưng đến khi họ phát hiện ra có thứ gì đó liên quan đến cơ thể mình đã xuất hiện trong lúc họ không để ý thì nó giống như một chiếc thang trời không có đường lui, khi leo lên càng cao, họ mới nhận ra có thể bên trên không phải thiên đường như họ từng nghĩ.

Ngay cả Tần Ô cũng không còn bình tĩnh nữa: “ĐM, chuyện gì thế này?”

Lăng Tiêu: “Trước khi chưa được làm sáng tỏ thì chúng ta đừng nên giết quái nữa.”

Tần Ô đồng ý cái rụp, “Nhất trí.”

Dù sao hắn cũng đã tiêu diệt được bảy con, ba con kia chỉ một phát là xong, không cần gấp.

Giả Á Hoa suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được, cảm giác chóng mặt xuất hiện khi quái vật dục vọng bị loại bỏ, rõ ràng điều này có liên quan với nhau, chúng ta hãy tìm hiểu trước đã.”

Lúc Lăng Tiêu kéo Ninh Túc rời đi, hắn đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt khó dò nhìn Phí Tuyết Ánh: “Nếu không tham gia thảo luận thì sao còn ở đây?”

Phí Tuyết Ánh vén tóc ra sau tai, cắn môi nhìn Lăng Tiêu.

Đột nhiên vài sợi dây leo lăng tiêu phóng lên từ mặt đất vây xung quanh cô.

Phí Tuyết Ánh trợn mắt kinh hãi, trong tay cô đột nhiên xuất hiện một cây roi màu xanh, chưa kịp giơ roi lên thì đã bị một sợi dây leo lăng tiêu quấn lấy cổ tay, trói chặt hai tay cô.

Những người chơi khác không hiểu.

Tần Ô: “Cô ấy bị quái vật lây nhiễm ư?!”

Hàn Lương: “Quái vật dục vọng còn có thể lây nhiễm á? Đúng thật là vậy rồi, những con quái vật sau này mà chúng ta giết đều do quái vật Tiết Phỉ kích phát!”

Ninh Túc: “…”

Bọn họ vừa dứt lời, dây lăng tiêu đã biến mất.

Lăng Tiêu trầm ngâm nói: “Thực lực của cô đã giảm đi rất nhiều.”

Phí Tuyết Ánh siết chặt tay, quay người rời đi.

Tần Ô: “Không phải quái vật dục vọng sao? Rốt cuộc là sao vậy?”

Lăng Tiêu: “Không phải.”

Lăng Tiêu không trả lời vế sau, hắn kéo Ninh Túc tiếp tục đi về phía cư xá.

Lăng Tiêu kết thúc cuộc đối thoại, Tần Ô nhìn về một người thông minh khác, phát hiện Ninh Túc giống như đang quay đầu lại nhìn hắn, lại giống như không phải.

Hắn nói với Giả Á Hoa: “Toang, tôi biết rồi, tiếp theo thân thể của chúng ta nhất định sẽ xảy ra vấn đề.”

Giả Á Hoa: “Làm sao cậu biết? Mà vấn đề gì cơ?”

Tần Ô: “Thì tôi thấy vậy á, biến thành người câm, quẹo cổ gì đó đó, thật đáng sợ.”

Ninh Túc: “…”

Sau khi trở về phòng, Lăng Tiêu lấy ra cuốn tập và bút chì của Quỷ Sinh ra ngồi viết viết vẽ vẽ trên chiếc bàn nhỏ.

Ninh Túc ngồi cạnh hắn, cậu không nhìn bức tranh trừu tượng của hắn, cũng vì không có cách nào nói chuyện nên chỉ có thể chọc chọc Lăng Tiêu, tò mò nhìn hắn.

Lăng Tiêu quay đầu sang nói với cậu: “Người chơi xuất hiện triệu chứng chóng mặt là khi giết quái vật, có thể nói cơn chóng mặt đó có liên quan đến hành vi giết quái, tuy nhiên khi người chơi khác giết quái, người chơi đó lại bị chóng mặt, nhưng hành vi ấy lại không liên quan đến người chơi đó, giữa hai người chơi cũng không có quan hệ gì với nhau, vậy chỉ có thể là người chơi đó có liên quan đến quái vật bị tiêu diệt.”

Hai mắt Ninh Túc sáng rực lên nhìn hắn.

Lăng Tiêu rũ mắt.

Ninh Túc cũng cúi đầu xuống nhìn.

Mấy ngón tay cậu vẫn đang chọc vào cánh tay của Lăng Tiêu.

Ninh Túc: “…”

Không biết tại sao hai ngày nay cậu lại muốn chọc chọc chạm chạm Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu thu hồi tầm mắt, tiếp tục nói: “Còn nữa, người chơi cũng không chỉ tiêu hao thể lực đơn giản như vậy, Phí Tuyết Ánh có vấn đề.”

Hắn nhìn vào cuốn tập nói: “Tôi sẽ sắp xếp lại thông tin về người chơi và quái vật.”

Cây bút trong tay hắn xoay nửa vòng, vừa định cúi người xuống thì một cái đầu hơi vẹo thò tới, đặt trên cuốn tập, mặt họ gần như chạm vào nhau.

Lăng Tiêu nín thở nhìn cậu vài giây, sau đó đưa tay xuống cổ Ninh Túc đỡ cổ cậu, đẩy cậu đứng dậy: “Cậu muốn hỏi tại sao khi nãy ở ngoài kia tôi lại không nói gì đúng không?”

Ninh Túc gật đầu gật đầu.

“Không chỉ có mình tôi có điều muốn giấu giếm.” Lăng Tiêu nói: “Một khi muốn nói ra loại tin tức quan trọng trong phó bản kiểu này, trước tiên cậu phải xem xem liệu mình có thể lợi dụng nó để giành được ưu thế đặc biệt cho mình hay không đã, sau đó mới quyết định có nên chia sẻ nó hay không.”

Hắn vẽ hai dòng “Ngôn ngữ hoa lăng tiêu” vào cuốn tập, quay lại nhìn Ninh Túc, dùng đôi mắt đen láy nhìn cậu từ trên xuống: “Không phải cậu 23 rồi à? Sao còn ngây thơ như vậy chứ?”

Ninh Túc: “…”

Là ngây thơ hay ngu ngốc?

Lăng Tiêu cúi đầu mím môi cười một cái, kịp thời sửa lại: “Là trong sáng.”

Ninh Túc: “…?”

Cậu duỗi ngón trỏ ra, từ trên đó toát ra một tầng năng lượng đen đáng sợ, duỗi ra trước mặt Lăng Tiêu để hắn có thể nhìn rõ.

Trong sáng?

Chiếc bút trong tay Lăng Tiêu dời vị trí, hắn kẹp cây bút giữa ngón áp út và ngón giữa, ngón trỏ và ngón cái kẹp ngón tay duỗi ra của cậu, đẩy nó lên vài centimet.

Nước da của Ninh Túc vốn đã tái nhợt, ngón tay của hắn cũng nhợt nhạt không kém, kể cả lòng bàn tay cũng vậy.

Thế nhưng năng lượng đen vẫn không thể nhuộm đen được nó mà thay vào đó lại làm cho các ngón tay trắng buốt hơn.

Mãi đến khi chỗ bị hắn nắm bắt đầu nóng lên, hắn mới buông ra: “Trong sáng.”

Ninh Túc sửng sốt một chút, cũng quên thu tay lại, ngón tay vẫn duỗi ra, tới gần môi rồi lại gần mũi hắn.

Lăng Tiêu liếc cậu một cái, đặt bút xuống, nắm lấy ngón tay cậu.

Ninh Túc còn chưa kịp cảm nhận được cảm giác trong giây phút đó thì Lăng Tiêu đã buông tay cậu ra.

Năng lượng đen trên ngón tay cậu bị tụ lại rồi lấy đi, một đóa hoa bốn cánh đẫm máu xuất hiện.

Lúc Lăng Tiêu bắt đầu vẽ lại, Ninh Túc đưa ngón tay ra sau lưng mân mê.

Sau khi bên trên hết ngứa và nóng, cậu mới duỗi ngón tay về phía trước ăn đóa hoa lăng tiêu trên ngón tay.

Cây bút chì phát ra tiếng sột soạt trên cuốn tập, ánh nắng phiếm đỏ xuyên qua cửa sổ nhỏ chiếu vào căn phòng, rọi xuống người họ.

Lăng Tiêu ngước mắt lên, nhìn thấy một luồng sáng đỏ chiếu vào chiếc mũi cao của Ninh Túc, tạo ra một chiếc bóng tuyệt đẹp, những cánh hoa dày màu đỏ dán lên đôi môi mỏng, bị hàm răng hơi bén cắn vào miệng.

Ninh Túc dừng một chút, sau đó ngước mắt nhìn sang.

Lăng Tiêu lập tức cúi đầu, trái cổ của hắn khẽ nhúc nhích, không lâu sau, trên cuốn tập lại phát ra tiếng sột soạt.

Hoa lăng tiêu trong miệng đột nhiên có hơi nóng, không biết có nên ăn hay không.

Dựa trên nguyên tắc không lãng phí, Ninh Túc vẫn ăn.

Cậu vừa nhai vừa đảo mắt nhìn hàng mi dài và quai hàm hơi căng của Lăng Tiêu.

Sau khi nuốt hoa lăng tiêu xuống, cậu nói: “Anh có chỗ gì đó hơi sai sai đó nha.”

Dù sao Lăng Tiêu cũng không nghe được cậu nói, vì thế cậu cũng không bận tâm mà nói ra tiếng lòng mình, “Thần Hoa đại nhân à, vừa rồi ánh mắt anh nhìn tôi không tính là trong sáng đâu á.”

Cậu bận nói một mình nên không nhận ra âm thanh “sột soạt” kia đã không còn nữa.

Cây bút chì để lại một vết thật mạnh trên cuốn tập.

Ninh Túc tiếp tục nói: “Sao tim anh đập nhanh thế? Không ổn rồi, anh xong rồi.”

Nói đến đây, Ninh Túc cúi đầu thấy Lăng Tiêu đang nhìn mình không chớp mắt, nhẹ giọng nói: “Tiếng tim đập của cậu làm phiền tôi.”

Ninh Túc: “…”

Ninh Túc chui vào trong chăn.

Chưa được vài giây từ trong chăn truyền ra tiếng ngáy khò khò.

Lăng Tiêu: “… Cậu ngủ không có ngáy.”

“…”

Sau khi trong chăn hoàn toàn yên tĩnh, Lăng Tiêu nhìn chằm chằm vào ngón tay mình vài giây, tiếp tục tập trung vào cuốn tập.

Mười phút sau, hắn lặng lẽ đi ra ngoài, đến cư xá để thăm dò quái vật dục vọng.

Ninh Túc ngủ đến giữa trưa, lúc thức ăn ở căng tin đúng giờ dọn ra thì cậu mới mở mắt.

Vừa mở mắt ra, cậu đã tìm bóng dáng của Lăng Tiêu.

Nhìn thấy Lăng Tiêu đang tựa cửa nhìn mình, lúc này cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Lăng Tiêu như đang đợi cậu, thấy cậu mở mắt thì nói: “Dậy đi ăn thôi.”

Ninh Túc đứng lên, tích cực theo hắn đến căng tin ăn cơm.

Vừa đến nơi, Giả Á Hoa và Tần Ô đã tiến tới.

Giả Á Hoa nói: “Nhóm Nhiếp Vu Vĩ không nghe chúng ta, đến tối còn muốn đi giết quái.”

Lăng Tiêu bình thản “ừ” một tiếng, “Giết thì cứ giết thôi, đêm nay chúng ta cũng phải đi giết thêm vài con.”

Ninh Túc sửng sốt.

Không phải sáng nay còn nói tạm thời không cần giết quái hay sao?

Sao giờ lại đột nhiên muốn loại bỏ vài con rồi?

Lúc sáng hắn nói muốn sắp xếp thông tin về quái vật và người chơi, cậu còn tưởng hắn đã phát hiện được.

Giả Á Hoa và Tần Ô cũng sửng sốt.

Tần Ô: “Không phải anh nói trước khi chưa hiểu rõ thì không cần giết quái mà?”

Lăng Tiêu: “Bọn tôi chỉ mới giết được vài con, tôi ba cậu ấy hai.”

Tần Ô: “Đúng là vậy thật.”

Ninh Túc không hiểu, nhưng lần này Lăng Tiêu như không nghe thấy tiếng lòng cậu, suốt buổi trưa đều không giải thích gì hết, đến tối còn nắm tay cậu đi giết quái.

Ninh Túc giật giật tay, nhưng không thể rút ra.

Lăng Tiêu nắm rất chặt.

Nhiếp Vu Vĩ và Đường Trì Ly đến sớm hơn họ, ở tầng bảy, khi đi ngang qua căn phòng họ đang ở bên trong, nhìn thấy họ đang tấn công một con quái vật có hàng trăm cánh tay trong phòng.

Ninh Túc một tay đẩy cổ tay Lăng Tiêu, một tay với ra ngoài.

Lăng Tiêu quay đầu nhìn cậu, đôi mắt đen láy không thấy ánh sáng: “Không phải đã bảo cậu phải ngoan rồi sao?”

Ninh Túc hơi bất ngờ một chút.

Đúng vậy, cậu cản trở rõ ràng như vậy, có khi nào còn mất luôn cánh tay hay không?

Một tiếng động lớn vang lên khiến Ninh Túc giật mình.

Hai người nhìn về phía căn phòng đối diện.

Ở căn phòng đối diện, rất nhiều bàn tay của con quái vật trăm tay đã bị chặt đứt.

Đây là một con quái vật khó đối phó.

Không biết dục vọng của nó là gì, mặt của nó nằm ở trên tay, mà nó lại có hàng trăm bàn tay di chuyển qua lại, không dễ để bắt được bàn tay đại diện cho nhược điểm cốt lõi của nó.

Nhiếp Vu Vĩ đã chặt rất nhiều bàn tay của nó, giữa những bàn tay và vết máu trên mặt đất, Nhiếp Vu Vĩ chống đỡ thân thể mệt mỏi của mình nhảy lên, cắt đứt bàn tay của có khuôn mặt kia bằng con dao rựa.

Hắn nặng nề ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu.

Đường Trì Ly kiệt sức lau máu trên khuôn mặt tái nhợt, hưng phấn hét lên: “Tuyệt vời! Chúng ta cuối cùng cũng tiêu diệt được nó!”

“Lão Nhiếp, nhanh lên! Hiện tại còn chưa đủ, mau băm cái tay có khuôn mặt kia đi! Như vậy là anh đã tiêu diệt được bảy còn quái rồi!”

Nhiếp Vu Vĩ đứng dậy kéo con dao rựa, loạng choạng đi về phía bàn tay.

Hắn run rẩy giơ con dao dài lóe lên tia sáng lạnh lẽo lên, “A!——”

Con dao dài đâm vào tay, chém đứt nhãn cầu trên tay quái vật.

“Ah! Ah! Ahhh! – Để tao vượt ải! Vượt ải!”

Dao nối tiếp dao, khóe môi đỏ mọng bị cắt đứt trông giống như một nụ cười hình vòng cung dưới ánh trăng đỏ.

Bàn tay bị băm thành nhiều khúc, ngũ quan và xương ngón tay trộn lẫn với nhau làm nó rất khó phân biệt.

Quái vật trăm tay bên cạnh đột nhiên ngã xuống đất.

Đường Trì Ly vỗ tay: “Được rồi! Tuyệt! Cuối cùng nó cũng chết!”

“Lão Nhiếp.” Hắn quay đầu nhìn về phía Nhiếp Vu Vĩ, nụ cười trên mặt đột nhiên cứng đờ, chuyển thành sợ hãi, “Lão Nhiếp, anh… Aaaa!——”

Nhiếp Vu Vĩ nghe thấy hắn vỗ tay, trên mặt lộ ra một nụ cười máu me nhầy nhụa, hắn vui vẻ mở miệng, còn chưa kịp nói cái gì đã phát ra một tiếng thống khổ kêu la thảm thiết.

Bàn tay cầm dao của hắn rơi xuống.

Rơi xuống giữa đống tay bị cắt đứt và máu.

Từ không trung xẻ thành hai miếng, bốn miếng, sáu miếng… Vô số miếng, trở thành đống thịt nát.

Nó giống như bàn tay vừa bị hắn chặt thành từng khúc.

Thịt và máu trộn lẫn vào nhau, không thể phân biệt được thuộc về ai.

Sau đó bàn tay trái của hắn như bị thứ gì đó xuyên thủng, một lỗ máu thô to xuất hiện, kế tiếp nổ tung.

Đôi mắt Ninh Túc dần trợn lớn, đêm qua cậu và Lăng Tiêu tiêu diệt tên là Ngụy Quốc Ngọc, dục vọng là hủy diệt, mặt nằm ở tay trái, bị dây leo Lăng Tiêu xuyên thủng qua lòng bàn tay.

Tiếp theo là chân phải, chắc chắn có một con quái vật có ngũ quan nằm ở trên đùi tương ứng với hắn.

Tiếp theo là lồng ngực.

Tiếp theo là miệng.

Tiếp theo là đầu.

Mấy người chơi khác vốn không có ý định tiêu diệt quái vật đêm nay, đang quan sát trong cư xá thì nghe thấy tiếng kêu thảm thiết chạy tới, nhìn thấy Nhiếp Vu Vĩ mất đi hai ba bộ phần cuối cùng, sau đó ngã xuống đất thành từng mảnh.

Đôi mắt của họ mở to kinh hoàng, sự bất an trong ngày hôm nay bùng nổ ngay tại đây.

Tần Ô: “Sao hắn lại chết?! Bị quái vật dục vọng giết sao?”

Đường Tâm nhìn căn phòng có thể so với địa ngục này, run rẩy nói: “Không, trông không giống như vậy, quái vật hình như đã bị tiêu diệt rồi.”

Giả Á Hoa bước qua đống tay bị chém đứt ở trên đất, đi đến trước mặt Đường Trì Ly đang dại ra, lắc mạnh vai hắn nói: “Chuyện gì vậy? Mau nói xem Nhiếp Vu Vĩ đã chết như thế nào!”

“Aaaa!” Đường Trì Ly lại hét lên một tiếng, điên cuồng lau máu trên mặt: “Chết! Nát bấy! Từng khúc không còn! Ahhh! Giống y changgg!”

Tần Ô tiến tới tát hắn một cái, khiến mặt hắn lệch sang một bên: “Bình tĩnh coi! Giống là giống cái gì!”

Đường Trì Ly vừa che mặt vừa khóc, nói: “Sau khi quái vật bị tiêu diệt và bàn tay bị băm thành từng khúc, tay của Nhiếp Vu Vĩ cũng bị nát bét, từng bộ phận trên cơ thể đều bị hủy hoại từng cái một, giống như lúc mấy con quái kia bị tiêu diệt vậy!”

Bầu không khí đông cứng lại, đột nhiên yên tĩnh đến đáng sợ.

Sự kinh hoàng lộ ra từ nhiều đôi mắt.

Phí Tuyết Ánh đang vịn vào khung cửa đột nhiên ngã xuống đất, cười ha ha.

Chiếc quần trắng của cô dính đầy máu đỏ đen, Đường Tâm vội tiến tới đỡ cô bạn cùng phòng thích sạch sẽ của mình dậy, giọng nói run rẩy: “Sao vậy?”

Hàn Lương: “Gì vậy, tại sao lại như vậy? Đây là đang làm nhiệm vụ phó bản, làm sao lại chết được? Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?”

Giống như trước đây, khi họ không chắc chắn thì sẽ nhìn về phía Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu trước đây sẽ giải thích với bọn họ, nhưng tối nay lại không có.

Hắn nắm lấy tay Ninh Túc, tiếp tục đi về phía trước.

Ninh Túc ngây ngốc bị kéo tiến lên mấy bước, sau đó lại quay đầu lại.

Nếu Ninh Túc đoán đúng, con quái vật mà tối nay Nhiếp Vu Vĩ giết hẳn là con thứ mười tương ứng với hắn.

Có mười con quái vật tương ứng với người chơi, mỗi con sẽ có một phần mười sinh mệnh của người chơi.

Khi tất cả quái tương ứng với người chơi bị loại bỏ, người chơi cũng sẽ chết, cách thức chết sẽ giống với mười con quái vật kia.

Khi tiêu diệt quái, họ đều tấn công các bộ phận có ngũ quan ở bên trên, đó là điểm yếu của quái vật, chẳng hạn như bụng, tay hoặc tim, tiêu diệt từng bộ phận một.

Vì vậy, Nhiếp Vu Vĩ cũng giống như vậy, từng bộ phận một tiêu diệt.

Ninh Túc quay đầu lại, bị Lăng Tiêu kéo đến trước cửa phòng cuối cùng của tầng bảy.

Hắn một phát đá tung cửa, con quái vật trong phòng còn chưa kịp di chuyển đã bị dây leo lăng tiêu trói lại.

Dây leo xâm nhập vào cơ thể quái vật hút lấy sự sống của nó, khó khăn lắm mới để lại cho nó một chút máu, kề cận với cái chết.

Lăng Tiêu nắm lấy tay Ninh Túc đi vào, cởi áo con quái ra, đặt con dao vào tay Ninh Túc, chỉ vào trái tim có khuôn mặt ở bên trên rồi nói với cậu: “Tiêu diệt nó, nó chỉ còn lại một chút sinh mệnh thôi, chỉ cần một dao là có thể giết được nó.”

Ninh Túc lắc đầu, lại lắc đầu.

Cậu không cần tiêu diệt quái.

Tiêu diệt được mười con quái là có thể rời khỏi nơi này, còn cậu không cần làm vẫn có thể rời khỏi đây.

Huống chi, nếu tiêu diệt con con quái vật dục vọng này thì sẽ có người chơi nào đó mất đi một phần mười sinh mệnh.

Nhiếp Vu Vĩ đã chết, nên cũng có khả năng một người chơi nào đó cũng đã có tám hoặc chín quái vật dục vọng tương ứng đã bị loại bỏ.

Lăng Tiêu nắm chặt tay cậu, hướng về phía trái tim của quái vật, đôi mắt trên ngực sợ hãi chảy nước mắt.

Lăng Tiêu dịu dàng nói với cậu: “Cậu chỉ mới tiêu diệt được hai con, còn tám con nữa, thiếu quá nhiều, chúng ta phải tận dụng cơ hội này để gom đủ mười con càng sớm càng tốt.”

Ninh Túc hất tay hắn ra.

Không phải như thế!

Lỡ như, con quái vật dục vọng này là quái vật dục vọng của Tần Ô đồng đội của hắn thì sao, lỡ như là của hắn luôn thì sao?

Lỡ như, đây là con quái cuối cùng của Tần Ô thì sao?

Lỡ như, đây là con cuối cùng của hắn thì sao?

Người khác còn có mấy lần choáng váng để nhắc nhở, nhưng hắn nhìn sơ qua lại không có gì khác thường cả, không ai biết hắn còn sót lại bao nhiêu con quái dục vọng nữa.

Trên lý trí, cậu biết trong tương lai Lăng Tiêu vẫn còn tồn tại sẽ không chết, nhưng cậu vẫn không khỏi lo lắng.

Sau khi chợp mắt một giấc vào buổi trưa, lúc tỉnh dậy cậu đã lập tức hoảng sợ, sợ rằng nếu ngủ đến ngày hôm sau sẽ lại có một đêm tàn sát quái vật, không biết quái vật dục vọng của Lăng Tiêu có bị giết hay không, không biết cậu còn ở đây hay không.

Cậu không thể giết con quái vật này.

Lăng Tiêu bị hất văng tay, vẫn giữ nguyên động tác, trầm mặc một hồi lâu.

Lúc này Ninh Túc mới phát hiện trên mặt hắn có mấy giọt máu bị bắn tới, máu từ thái dương nhỏ xuống, chảy xuống quai hàm sắc bén.

Hắn nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: “Con quái vật này tên là Vương Trường Lương, không liên quan gì đến chúng ta.”

Ninh Túc sửng sốt.

Hắn biết, hắn biết hết mọi thứ.

Lăng Tiêu quay đầu lại: “Thời gian không còn nhiều, nói một cách đơn giản, những người chơi đó không hề kiệt sức về mặt thể chất, mà là mạng sống của họ đang cạn kiệt, năng lực của họ cũng đang dần biến mất, những con quái vật trong tòa cư xá này đều bắt nguồn từ dục vọng từ sâu nội tâm của người chơi, mang theo những sự kiện lớn trong cuộc đời của bọn họ.”

“Dục vọng và những sự kiện lớn gắn liền với cột mốc trong cuộc đời, Phí Tuyết Ánh là một người yêu mù quáng vào một giai đoạn nào đó, khi loại bỏ con quái dục vọng tình yêu Tiết Liên Phi, đoạn thời gian đó của cô ấy sẽ biến mất, mười con quái hợp thành quá khứ cả đời của cô ấy, sau khi tất cả mười con quái bị loại bỏ, cuộc đời cô ấy sẽ không còn, bản thân cũng sẽ không còn tồn tại.”

Ninh Túc gật đầu mạnh một cái.

Nó hơi khác so với những gì cậu nghĩ, nhưng về quy tắc cơ bản khi tiêu diệt hết mười con quái vật tương ứng thì người chơi sẽ chết là như nhau.

Vậy thì tại sao hắn lại còn vội vã tiêu diệt quái vật dục vọng làm gì?

Lăng Tiêu mỉm cười, giọt máu nương theo khóe miệng chảy vào miệng hắn, ánh mắt tối tăm không thấy đáy.

Một giây này, Ninh Túc như nhìn thấy trên người hắn bóng dáng của Lăng Tiêu trong không gian ký hắc ám ở tương lai, thâm độc rót sâu vào lòng người.

Hắn nắm lấy tay Ninh Túc không cho cậu phản kháng, kéo về phía trái tim của con quái dục vọng đang hấp hối, “Cho nên Ninh Túc à, cách duy nhất để sống sót trong phó bản này là loại bỏ mười con quái vật của người chơi khác trước khi tất cả quái của chính mình bị tiêu diệt toàn bộ, hoàn thành nhiệm vụ qua ải.”

Hắn vuốt ve khuôn mặt của Ninh Túc, lau đi giọt máu bắn tới trên mặt cậu, để lại một khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ, “Đây là lý do tại sao tôi lại nói với cậu rằng, một khi muốn nói ra loại tin tức quan trọng trong phó bản, trước tiên là đừng nên nói cho ai khác biết, phải xem liệu mình có thể lợi dụng nó để giành được ưu thế đặc biệt cho mình hay không đã.”

“Nếu chúng ta không làm việc này ngay bây giờ, thì chờ đến khi họ phát hiện ra sẽ lập tức tiêu diệt những con quái dục vọng còn lại của chúng ta.”

Bình luận về bài viết này