Nhóc Zombie – 152

Tự Độ

Editor: Cô Rùa

*

Lăng Tiêu bắt lấy tay Ninh Túc, hướng con dao trong tay cậu về phía trước.

Đó là một con dao ngắn, cán dao kiểu cổ bằng bạc có hình hai con rắn quấn vào nhau, mũi dao có màu đen, nhìn lướt qua không sắc bén mấy.

Nhưng Ninh Túc biết đây tuyệt đối không phải là con dao bình thường, chỉ cần cắm nhẹ lên khuôn mặt trên trái tim của con quái vật vốn đã suy yếu thì nó nhất định sẽ chết ngay.

Ngay khi con dao sắp chạm vào miệng quái, Ninh Túc đang ngây người chợt hoàn hồn lại.

Cậu bất ngờ dùng tay trái đánh vào khuỷu tay Lăng Tiêu, nhân lúc tay Lăng Tiêu hơi lỏng ra thì thụt tay lại.

Lăng Tiêu cũng không dừng động tác, lập tức đưa tay ra chặn đường lui của cậu, bắt lấy tay cậu một lần nữa.

Hai người bắt đầu đánh qua đánh lại.

Lăng Tiêu: “Cậu 23 tuổi thật đấy hả Ninh Túc? Sao lại có thể ngây thơ như con nít mới lớn vậy?”

Hắn nắm lấy tay Ninh Túc, lôi toàn thân cậu về phía trước.

Ninh Túc không nói được, chỉ có thể hành động.

Cậu nhón mũi chân xoay người về phía sau, mượn lực kéo cánh tay Lăng Tiêu vật hắn xuống đất.

Giá trị vũ lực của cậu vượt quá sự tưởng tượng của Lăng Tiêu, sức mạnh thật đáng sợ, cậu vật mạnh lại còn nhanh, thậm chí phát ra cả tiếng xương răng rắc khi va chạm.

Đúng lúc này dây leo lăng tiêu phóng ra, quấn chặt quanh cái eo thon của thiếu niên, kéo cậu về phía mặt tường.

Những sợi dây leo không ngừng sinh sôi quấn nhanh quanh cậu, trói cậu lại thật chặt.

Từng đoá hoa màu huyết dụ nở rộ thành từng chùm, trong phút chốc hệt như biển máu sôi sục hoàn toàn nhấn chìm thiếu niên.

Ninh Túc khựng người lại một chút.

Trên tay cậu bỗng tràn ra một lớp sương mù đen dày, cậu nắm lấy một sợi dây leo, mạch máu đen trên mu bàn tay hằn lên, đóa hoa lăng tiêu bị ép thành vũng máu đặc, dây leo xanh đen cứ thế bị xé toạc.

Nó giống như một ngọn roi bén ngót trong tay thiếu niên, lập tức xé gió bay về phía Lăng Tiêu đối diện.

Lăng Tiêu xoay nửa người để tránh đi, cùng lúc đó dây leo xuyên qua từ tay phải của hắn, bị tay trái nắm chặt lại.

Hắn dùng đôi mắt đen láy nhìn chòng chọc Ninh Túc, trên hàng mày hiện lên vẻ tức giận, nở một nụ cười không rõ ràng: “Cậu vẫn không muốn tiêu diệt nó đúng không, cậu không tin tôi sao?”

“Được thôi, tôi có thể cho cậu nhìn thử, nhưng trước đó —”

Dây leo lăng tiêu trong tay hắn đột nhiên dày lên rồi tách ra, quấn chặt lấy hoàn toàn cánh tay Ninh Túc ép nó duỗi thẳng.

“Cậu nhất định phải tiêu diệt nó đã!”

Quái vật dục vọng đang nguy hiểm, cận kề với cái chết.

Cánh tay cậu hoàn toàn bị dây leo quấn lấy, bị Lăng Tiêu hướng thẳng vào điểm yếu chí mạng của nó.

Ninh Túc nghiến răng tự bẻ gãy cánh tay của mình, ngay lúc đôi mắt không thấy ánh sáng của Lăng Tiêu đột nhiên trừng sang, tay còn lại của cậu nắm lấy bàn tay đang siết chặt của Lăng Tiêu đánh về phía quái vật.

【Chúc mừng người chơi Lăng Tiêu đã tiêu diệt được quái vật dục vọng.】

【Tiến độ hiện tại của nhiệm vụ: 4/10. 】

Trong căn phòng rơi vào khoảng lặng.

Giống như sự im lặng đột ngột sau chiến tranh, dù không còn đối chọi gay gắt nữa nhưng mùi thuốc súng vẫn ngập trong không khí, sau đó từ từ tan biến cùng với đám dây leo.

Lăng Tiêu quay đầu lại nhìn Ninh Túc đang ngồi xổm trên mặt đất.

Đầu cậu hơi nghiêng, cánh tay bị lệch buông thõng xuống dưới đang được một tay khác giữ cố định lại.

Cơn nóng giận và nỗi bức bối từ sâu dưới đáy lòng bùng lên như một ngọn núi lửa vào giây phút vừa rồi vẫn chưa hoàn toàn được nguôi ngoai, mà biến thành một luồng nhiệt đang không ngừng dậy sóng.

Lăng Tiêu đi tới trước mặt Ninh Túc, nửa quỳ bên cạnh cậu, đồng thời đỡ lấy cánh tay gãy của cậu, nối lại xương cho cậu một cách dứt khoát gọn ghẽ.

Sau đó nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng.

Ninh Túc dùng cánh tay mới được nối lại của mình vòng qua cổ hắn, cắn môi áp sát vào người hắn.

Cậu không phải là người tốt bụng không giết quái vật gì, cũng không phải không tin hắn.

Chỉ là, việc tiêu diệt quái vật dục vọng đối với cậu mà nói là vô nghĩa.

Hiện tại quái vật dục vọng bắt đầu trở nên khan hiếm là điều không cần nói cũng biết, Lăng Tiêu muốn cho cậu, nhưng cậu không thể lấy, muốn đưa lại cho hắn.

Chiếc cằm tái mét ghì trên vai hắn, môi dưới của cậu gần như bị cắn nát, Ninh Túc cứ im lặng ôm chặt hắn.

Cậu lại một lần nữa ý thức được phó bản này đáng sợ hơn cậu tưởng rất nhiều.

Lăng Tiêu trong không gian ký ức cố ý đưa cậu tới phó bản này, có lẽ không phải chỉ vì ở đây có mười con quái vật tương ứng với Lăng Tiêu, để cậu có thể hiểu thêm về hắn.

Ban đầu cậu rất tò mò Lăng Tiêu đến tột cùng là ai, nhưng phần lớn cậu còn muốn biết tại sao hệ thống lại đối xử với Lăng Tiêu như vậy.

Một bên hút máu hắn, một bên lại có hơi sợ hắn, nuốt chửng ký ức của hắn, rút dây thần kinh của hắn, tách rời trái tim hắn.

Lăng Tiêu có lẽ cũng biết cậu tò mò.

Nên hắn đã cố ý đưa cậu tới phó bản này để xem.

Phó bản này có lẽ không chỉ đơn giản như mở khóa mười con quái vật dục vọng liên quan đến Lăng Tiêu hay vượt ải.

Nhất định còn có những chuyện khác ảnh hưởng sâu đến hắn, về sau sẽ khiến hắn không còn nguyên vẹn, giấu sâu trong ký ức của Lăng Tiêu hắc ám.

Dù biết hắn sẽ không chết nhưng nghĩ như vậy Ninh Túc vẫn thấy hơi khó chịu, trong lòng dâng lên một sự tuyệt vọng vì bất lực.

Nghe thấy có tiếng đánh nhau, người chơi cùng tầng lập tức chạy tới đây.

Con quái vật dục vọng đã bị tiêu diệt, trên tường còn có vài lỗ thủng, có thể thấy đây là do dây leo tạo ra, mặt tường bị nứt ra nông nỗi như vậy chứng tỏ cuộc chiến vừa rồi đã khốc liệt đến mức nào.

Mà giữa phòng lại có hai người đang ôm nhau.

“?”

Tần Ô hỏi: “Nhóm… Của anh…?”

Lăng Tiêu đỡ Ninh Túc đứng dậy: “Tay cậu ấy bị gãy rồi.”

“À à à.” Tần Ô nhìn thoáng qua mỹ nam ốm yếu Ninh Túc, “Đúng là mong manh thật.”

Ninh Túc: “???”

Tần Ô hỏi: “Hai người còn muốn đi giết quái không?”

Lăng Tiêu: “Tạm thời không.”

Vừa rồi hắn đã nói với Ninh Túc là muốn để cậu nhìn thử thì nhất định sẽ giữ lời, cho cậu thấy hắn nói có đúng hay không.

Giả Á Hoa lập tức nói: “Vậy có muốn cùng xuống dưới lầu thảo luận không?”

Vừa rồi Lăng Tiêu lôi Ninh Túc tới đây để tiêu diệt quái vật, còn bọn họ vẫn ở căn phòng lúc nãy thảo luận một hồi, không có Lăng Tiêu, bọn họ luôn cảm thấy thiếu trụ cột, bất kể thảo luận cái gì đều thấy lập luận không vững và hoang mang.

Lăng Tiêu: “Đi thôi.”

Rất nhiều người đang tụ tập ở hành lang tầng bảy.

Cư dân ở cư xá đã phần nào quen với sự xuất hiện của quái vật dục vọng, nhưng họ vẫn tò mò và phấn khích mỗi khi thấy đủ loại quái vật dục vọng kỳ lạ bị tiêu diệt.

Họ chỉ chỉ chỏ chỏ, hết la rồi hét bên ngoài phòng của con quái vật trăm tay.

Mấy người chơi lặng lẽ đi xuyên qua đám đông, lại đến dưới gốc cây du già lần nữa.

Lần này không có ai thiếu kiên nhẫn hay vội vã đi giết quái vật nữa.

Giả Á Hoa nói: “Về lý do tại sao Nhiếp Vu Vĩ lại chết, bọn tôi vẫn không tài nào hiểu được.”

Hắn nhìn Lăng Tiêu nói: “Hắn chết sau khi quái bị tiêu diệt, từng bộ phận trên cơ thể bị hủy hoại có liên quan đến con quái bị tiêu diệt, cho nên cái chết của hắn nhất định có liên quan đến việc tiêu diệt quái.”

Tần Ô cau mày: “Làm sao có thể liên quan được? Nhiệm vụ của chúng ta ở thế giới này chính là diệt quái mà, tiêu diệt xong mười con là có thể qua ải, đây không phải là hệ thống nói sao?”

Đường Tâm nói: “Vậy có khi nào chúng ta dùng sai cách để tiêu diệt chúng không?”

Giả Á Hoa: “Đúng vậy! Lúc trước chúng ta đã từng thảo luận việc mở khóa và xét xử là mấu chốt, nhưng sau đó lại tự động lược qua hai điều trên, trực tiếp loại bỏ quái luôn.”

Tần Ô: “Nhưng hệ thống vẫn nhắc chúng ta tiêu diệt thành công và nhiệm vụ vẫn đang tiến triển, hệ thống đang cố ý dắt mũi chúng ta sao?”

Cuộc thảo luận dừng lại.

Đây là một kết luận đi ngược lại với kinh nghiệm và kiến ​​thức phó bản nhiều năm của họ.

Mỗi người trong số họ đều biết càng có nhiều người vào phó bản thì càng phải tuân tuân theo sự hướng dẫn và quy tắc của hệ thống, có như vậy mới có thể sống sót được.

Về phó bản này, bọn họ đã nghe theo hệ thống nhưng có lẽ nó lại dẫn họ vào ngõ cụt.

Cứ như thể hệ thống đang dẫn họ vào con đường chết vậy.

Trong thế giới vô hạn, hệ thống chắc chắn không phải là đấng cứu thế gì, nhưng nó chưa bao giờ vội dẫn người chơi đến cái chết một cách rõ ràng như thế này.

Sắc mặt ai ai cũng nặng nề, nhận thức được vấn đề của phó bản.

Bọn họ lại suy nghĩ về độ khó của cấp độ “00” và ý nghĩa đằng sau nó.

Tần Ô phát rồ lên, “Vậy làm sao đây, nhiệm vụ của chúng ta là tiêu diệt quái vật dục vọng, nếu không tiêu diệt chúng thì sẽ không thể nào hoàn thành được nhiệm vụ, đến lúc đó chúng ta cũng sẽ chết.”

Giả Á Hoa: “Vậy thì chúng ta hãy cẩn thận hơn, tiến hành mở khóa và xét xử từng con quái vật rồi hẵng quyết định xem có nên loại bỏ nó hay không.”

“Được!”

“Nhất trí!”

Đề xuất của Giả Á Hoa được hầu hết người chơi ủng hộ.

“Chờ chút!” Tần Ô bỗng nhìn về phía Đường Trì Ly, “Cậu nói rõ lại xem lúc Nhiếp Vu Vĩ chết, mỗi bộ phận của hắn bị huỷ hoại như thế nào, để xem xem có con quái nào tương ứng hay không?”

Ninh Túc giật mình nhìn hắn, không ngờ trong số nhóm người chơi này hắn lại là người đầu tiên tìm ra được điểm mấu chốt.

Là cậu đánh giá thấp Tần Ô rồi.

Đường Trì Ly đã bình phục lại, bình tĩnh hơn rất nhiều so với lúc Nhiếp Vu Vĩ mới chết.

Hắn kể lại một cách rõ ràng và trật tự: “Đầu tiên là tay phải của anh ấy, giống hệt với con quái mà bọn tôi vừa mới giết, tay phải của anh ấy như bị thứ gì đó băm vằm thành từng mảnh.”

Tần Ô: “Quái vật mà hai người vừa mới giết tên gì? Dục vọng là gì?”

Đường Trì Ly: “Không biết…”

“…”

Không ai lên tiếng khiển trách hắn, bởi vì rất những người chơi khác đều giống vậy, căn bản không mở khóa, cứ thấy mặt ở đâu là xông lên chỗ đó tiêu diệt.

Đường Trì Ly tiếp tục nói: “Cái thứ hai là tay trái, hình như bị thứ gì đó xuyên thủng, sau đó bị nghiền nát.”

Lăng Tiêu thản nhiên nói: “Đó có lẽ là con quái mà tôi tiêu diệt, tên là Ngụy Quốc Ngọc, dục vọng là hủy diệt.”

Giả Á Hoa vội ghi lại thông tin này vào một cuốn sổ nhỏ.

Đường Trì Ly: “Cái thứ ba là chân phải của anh ấy, bị lửa thiêu đốt, con quái này hẳn là do tôi giết, tôi cũng không biết nó gọi là gì, dục vọng là gì.”

Hắn kể từng cái một, sau khi những người chơi khác nghe, nếu là bọn họ giết, họ sẽ lập tức nói là bọn họ đã giết, đại khái là giết nó ở đâu, là loại quái vật gì.

Nhưng bởi vì sau này không có mở khóa nên có rất nhiều con đều không biết tên, thành thử ra tạm thời vẫn chưa tìm ra được vấn đề nằm ở đâu.

Giả Á Hoa nói: “Cái này không khó, tuy chúng ta không biết tên của tụi quái vật hay dục vọng của chúng là gì, nhưng số phòng thì chắc vẫn còn nhớ đúng không, nếu giờ chúng ta đi hỏi cư dân trong cư xá, chúng ta chắc chắn sẽ biết được tên chúng, cũng có thể suy ra được đại khái dục vọng của chúng.”

Đường Tâm: “Bây giờ chúng ta nên điều tra những con quái này hay nên mở khóa và xét xử những con quái mới luôn?”

Bọn họ nhìn về phía Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu nói: “Cái nào cũng được, mọi người tự quyết định đi.”

Tần Ô nói: “Hiện tại trên lầu vẫn còn người dân đang vây xem, chúng ta nhân cơ hội này lên hỏi thăm một chút đi?”

Vì vậy, một số người chơi chia nhau ra để tìm kiếm thông tin.

Bây giờ cư dân ở cư xá đã coi họ như những vị anh hùng tiêu diệt quái vật dục vọng, họ có thể hỏi bất cứ điều gì một cách dễ dàng, nếu là như vậy thì không bao lâu sau họ sẽ tìm thấy thông tin về những con quái vật dục vọng có liên quan đến cái chết của Nhiếp Vu Vĩ.

Lăng Tiêu dẫn Ninh Túc đến phía sau nhà ăn, nhỏ giọng hỏi: “Cậu thấy chóng mặt mấy lần rồi?”

Sau khi ra khỏi phòng ở tầng bảy, đây là lần đầu tiên hắn bắt chuyện lại với cậu, dưới ánh trăng đỏ, đôi mắt hắn đen tuyền lại đẹp đẽ, có ánh sáng.

Ninh Túc thành thật dùng tay tạo thành con số “3”.

Sau đó cậu lại lắc đầu.

Quả thật cậu đã chóng mặt ba lần, nhưng mỗi lần mức độ đều không giống nhau, có lần gần như không thể nhận ra.

Nếu không phải lúc đó cậu rất an tĩnh thì có lẽ đã không nhận ra rồi.

Vì vậy, có thể cậu đã bị chóng mặt nhẹ trong lúc cậu vận động hoặc khi bị kích động mà cậu lại tự động bỏ qua nó.

Mức độ khác nhau cũng có thể là do không phải mỗi lần tiêu diệt quái vật tương ứng đều sẽ có cảm giác chóng mặt, nếu xảy ra nhiều lần thì điều đó quá rõ ràng.

Cậu biết tại sao Lăng Tiêu lại hỏi như vậy, dùng số lần chóng mặt để ước tính xem còn lại bao nhiêu con quái vật trong số mười con, nhưng cái này hẳn là không chính xác lắm.

Lăng Tiêu thấy cậu giơ ra một con số nhưng sau đó lại đầu, nên cũng đại khái đoán được ý của cậu.

Hắn nói: “Không sao, bọn họ đã bắt đầu điều tra rồi, chúng ta cũng nhân cơ hội này tìm ra tên của tất cả những con quái vật đã bị tiêu diệt, như vậy hẳn là có thể xác định được.”

Ninh Túc gật đầu.

Cậu nhìn Lăng Tiêu, đột nhiên tiến tới ôm lấy hắn, rúc vào cổ hắn, ngẩng đầu cho hắn một nụ cười thật tươi.

Trên mặt cậu vẫn có chút cứng ngắc của việc hoá zombie, sự cứng ngắc đó không khiến nụ cười ấy trở nên kỳ quái mà ngược lại càng khiến nụ cười của cậu động lòng người hơn.

Lăng Tiêu ngây ra, hắn đặt tay lên khuỷu tay bị gãy của Ninh Túc, sau đó lại chuyển đến cổ tay bị nắm chặt.

Tay của hắn là bàn tay dài nhất mà Ninh Túc từng thấy, ngón tay dài, đốt ngón tay rõ ràng, nhìn khỏe khoắn và mạnh mẽ.

Khi nó đặt lên cổ tay cậu, lực độ lại nhẹ đến không tưởng.

Hắn hỏi cậu: “Còn đau không?”

Ninh Túc lắc lắc cái đầu xiêu vẹo của mình.

Lăng Tiêu: “Tôi chỉ muốn cậu an toàn rời khỏi phó bản thôi.”

Ninh Túc gật đầu, lại mỉm cười với hắn.

Lăng Tiêu khựng lại một chút, sau đó bổ sung thêm, “Ngoài ra không còn yêu cầu khác.”

Nếu hắn có thể cùng Ninh Túc rời khỏi phó bản này thì mọi chuyện trong quá khứ và tương lai đều có thể.

Ninh Túc sửng sốt, sau đó lại mỉm cười, nhìn hắn với đôi mày cong cong.

Lăng Tiêu cũng bật cười theo cậu.

Hắn trời sinh là người lãnh đạm, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng cùng đường nét sắc sảo làm nổi bật vẻ ngoài lạnh lùng và xa cách của hắn.

Khi hắn cười rộ lên, lập tức trở nên khác đi.

Khóe miệng hắn nhếch lên, nhưng đôi mắt sâu thẳm vẫn dán chặt vào Ninh Túc, đẹp đến làm Ninh Túc bối rối.

Tiếng tim đập vang lên thình thịch, cậu vui vẻ ôm chặt Lăng Tiêu hơn.

Lăng Tiêu lại mỉm cười, hắn hơi nghiêng đầu tới, khẽ hôn lên chóp mũi cậu, rất nhẹ và rất nhanh, giống như ánh trăng ấm lướt qua.

Ninh Túc sửng sốt mất mấy giây, sau đó tựa đầu vào vai hắn, nghe ba trái tim cùng đập lên, khóe miệng giương cao.

Ánh trăng đỏ nhạt rơi xuống hàng mi dày, hòa với ánh sáng trong trẻo dễ chịu trong mắt thành một nếp gấp lung linh.

Cậu hơi nhấc hàng mi lên, nhìn thấy hai đứa nhỏ đang tựa vào trước cửa sổ căng tin, ngó hai cái đầu nhỏ ra ngoài hóng hớt.

Ninh Túc: “…”

Cậu đang định động đậy thì nghe thấy Lăng Tiêu lên tiếng.

“Có nhìn thấy Đường Trì Lỳ và Phí Tuyết Ánh ở góc phía tây kia không?”

Ninh Túc nhìn về phía đó, quả nhiên nhìn thấy hai người kia.

Lăng Tiêu: “Cậu thử xem có thể nghe thấy họ nói gì không.”

Tuy khoảng cách có hơi xa nhưng đối với Ninh Túc mà nói cũng không tính là khó.

Cậu nhắm mắt lại, dựng lỗ tai lên.

Thảo luận xong họ chia nhóm đi hành động, sau khi nhóm Tần Ô lên lầu, những người không lên ngay lúc đó ngoại trừ Ninh Túc và Lăng Tiêu, còn có Phí Tuyết Ánh và Đường Trì Ly.

Nói chính xác hơn thì là Phí Tuyết Ánh kéo Đường Trì Ly vào một góc.

Cô cùng Đường Trì Ly và Nhiếp Vu Vĩ vốn là một nhóm, sau khi Nhiếp Vu Vĩ chết thì chỉ còn hai người họ, hai người tụ một chỗ nhìn như không có vấn đề gì.

Nhưng nói sao thì nói, vẫn rất đáng để suy ngẫm.

Phí Tuyết Ánh trực tiếp hỏi Đường Trì Ly: “Khi Nhiếp Vu Vĩ chết, không phải từng bộ phận đều ứng với cách chết của từng con quái dục vọng sao? Anh thử nghĩ kỹ xem, khi anh nhìn thấy mấy con quái kia bị tiêu diệt, Nhiếp Vu Vĩ có bị chóng mặt hay là có gì bất thường không?”

Lúc Giả Á Hoa đếm thời gian người chơi xuất hiện cảm giác chóng mặt, Nhiếp Vu Vĩ và Đường Trì Ly đều không có ở đó, Đường Trì Ly không biết chỗ này có ý gì.

Nghe Phí Tuyết Ánh hỏi như vậy, hắn suy nghĩ một chập rồi nói: “Đúng thật là như vậy! Hình như là hai hay ba lần gì đó! Làm sao vậy?”

Phí Tuyết Ánh không nói gì, cô nặng nề nhìn bùn đất dưới chân mình, mái tóc đen dài xoăn che khuất nửa khuôn mặt, dưới ánh trăng đỏ, trông cô có chút đáng sợ, nhưng nhìn qua lại có chút bi thương và sợ hãi.

“Chúng ta lên lầu thăm dò đi, sau khi giải tán chúng ta tiếp tục tiêu diệt quái, nhưng lần này chúng ta phải giữ im lặng, tốt nhất đừng để người chơi khác phát hiện.” Cô nói.

“Đi thôi.” Phí Tuyết Ánh nói: “Sau này tôi sẽ nói cụ thể cho anh biết.”

Sau khi hai người lên lầu, Ninh Túc ngẩng đầu nhìn Lăng Tiêu.

Phí Tuyết Ánh đã biết.

Hơn nữa, đúng như Lăng Tiêu đã nói, cô ấy muốn bí mật tiêu diệt quái vật dục vọng của những người chơi khác.

Lăng Tiêu nói: “Đi thôi, chúng ta cũng lên lầu tìm kiếm thêm thông tin.”

Cư dân rất phối hợp với bọn họ, tám người chơi rất nhanh đã có được thông tin về các quái vật tương ứng với mỗi bộ phận của Nhiếp Vu Vĩ.

Họ thảo luận một lúc, tiếng nói chuyện của họ ngày càng ít đi, đặc biệt là khi mọi người nhìn thấy tên của những con quái vật đó được viết thành một hàng.

Không biết có bao nhiêu người chơi đã phát hiện ra bí mật ẩn giấu ở bên trong.

Thấy mọi người không còn nói chuyện nữa, Giả Á Hoa nói: “Bây giờ là 10h40 tối, chúng ta về nghỉ ngơi luôn, hay là…?”

Hàn Lương nói: “Vẫn còn sớm mà, chúng ta có nên tiếp tục tìm hiểu và mở khoá mấy con quái khác không? Cho dù tạm thời không giết chúng nhưng vẫn phải chuẩn bị cho sau này chứ, không thể lãng phí thời gian được.”

Lăng Tiêu nhấc mí mắt hơi mỏng lên, liếc nhìn từng người chơi rồi nói một cách không rõ ràng: “Được thôi, tiêu diệt quái vật dục vọng là nhiệm vụ phó bản, không thể không tiêu diệt nó, nếu là như vậy thì dứt khoát đêm nay cùng mở khóa và xét xử chúng luôn đi.”

Tất cả người chơi đều đồng ý.

Mặc kệ có biết quy tắc phó bản hay không.

Những người biết đều đồng ý, cùng mở khóa và xét xử để thử trước, đồng thời ngăn cản người chơi khác lén tiêu diệt quái vật dục vọng của mình.

Còn những ai chưa biết, cũng nghĩ rằng việc cùng mở khóa xét xử quái vật là cách an toàn nhất vào lúc này.

Tần Ô hỏi: “Mở khóa tên nào đây?”

Lăng Tiêu: “Không cần phiền toái, nếu tầng một có thì chọn một tên ở tầng một luôn đi, chúng ta có thể đứng trong sân quan sát.”

Giả Á Hoa lấy cuốn sổ ra nói: “Tôi biết có một tên ở tầng một, hắn ở phòng 102, ngay trước mặt chúng ta.”

Lăng Tiêu: “Vậy chọn hắn đi.”

Tám người chơi cùng mở khóa quái vật dục vọng lần nữa, so với lần đầu thì lúc này họ đã thành thạo quy trình hơn, đồng thời có sẵn tài nguyên dồi dào.

Họ cùng bước đến phòng 101 hàng xóm bên cạnh của quái vật dục vọng phòng 102.

Bây giờ mọi người ở cư xá đều biết họ là những người có thể tiêu diệt quái vật.

Cư dân trong cư xá đều trông cậy vào họ tiêu diệt lũ quái vật khủng khiếp này, nên rất sẵn sàng kể lại mọi chuyện cho bọn họ, tích cực hợp tác.

Cư xá ngày xưa rất đông đúc, phần lớn là công nhân của xưởng da, họ đã sống ở đây hàng chục năm, biết tất tần tật mọi thứ, lời đồn kiểu nào cũng chia sẻ thoải mái, có thể tìm hiểu tất cả chỉ trong một ngôi nhà.

Người sống ở phòng 101 là một cặp vợ chồng già với mái tóc hoa râm.

Đường Tâm hỏi bọn họ: “Ông ơi bà ơi, cho con hỏi phòng 102 có bao nhiêu người vậy ạ?”

“Có hai người, là ông Lý và cháu trai của ông ấy, Lý Đường.”

Vừa nghe đến cái tên này, bầu không khí nhất thời lắng đọng.

Ninh Túc bình tĩnh nhìn lần lượt tất cả người chơi, cậu cũng không xác định đến cùng đã có người chơi nào biết.

Cuối cùng, ánh mắt của cậu rơi vào Đường Trì Ly.

Trong số tám người chơi, có hai người chơi có họ Đường, là Đường Trì Ly và Đường Tâm.

Có điều Lý Đường còn có thêm một chữ “Lý”, rõ ràng nghiêng về phía Đường Trì Ly hơn.

Chỉ có Ninh Túc nhấc mắt nhìn thoáng qua, những người chơi còn lại đều không nhìn ai hết, chỉ nhìn hai ông bà lão này.

Nói tới đây, người chơi còn chưa kịp hỏi gì thì bà cụ đeo kính đã nghiêng người về phía bàn trà: “Có phải mấy đứa nhìn ra Lý Đường có vấn đề không? Bà nói cho mấy đứa nghe, nó chắc chắn có vấn đề!”

Bà lão nói: “Tất cả những người ở đây đều biết Lý Đường rất thân thiết với Tiết Phỉ ở tầng sáu! Những người đàn ông khác còn lén lén lút lút chứ nó là không hề tém gì luôn, thật không biết xấu hổ, phi!”

Ông lão ngắt lời bà: “Đừng nói loại chuyện này, cứ nói thẳng nó từng là kẻ hiếp dâm, từng ngồi tù luôn đi!”

Bà lão giận dữ nói tiếp: “Mấy đứa có biết nó cưỡng hiếp ai không? Sau khi nó tốt nghiệp đại học, không tìm được việc làm, cả ngày lang thang lêu lổng khắp nơi, đến một ngày nó nhìn thấy giáo viên cấp hai cũ của mình trong con ngõ rồi nổi lên ý xấu, sau khi ra tù, nó vẫn không biết xấu hổ mà còn hay kể lại chuyện đó cho mọi người nghe nữa chứ!”

“Thằng súc sinh này đáng bị đâm ngàn nhát! Tại sao chỉ giam có năm năm? Đáng lẽ phải giam nó cả đời mới đúng!”

Không khí có chút trì trệ.

Ninh Túc ngồi bên cạnh Lăng Tiêu, cúi đầu móc móc móng tay hắn.

Có điều chẳng có gì để móc cả, ngón tay của hắn tái nhợt nhưng mịn màng, thậm chí không có một vết gờ nhỏ nào trên mép móng tay.

Không nghe thấy hắn ư hử gì, cậu ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu mười chín tuổi lạnh lùng, trên mặt không có chút cảm xúc nào dao động nào.

Ninh Túc móc không được móng tay thì đổi sang móc lòng bàn tay hắn, móc ra được một đóa hoa bốn cánh màu huyết dụ.

Đường Tâm nhấp một ngụm trà, “Đúng thật, việc này đúng là quá đáng, cần được lên án.”

Người chơi khác không nói gì.

Đường Tâm lại hỏi: “Nhưng còn chuyện gì khác nữa không ạ?”

Hai ông bà lão một lời khó nói hết, cuối cùng ông lão nói: “Nó còn hay trần truồng chạy trong cư xá, từ tầng một đến tầng bảy nữa.”

Ninh Túc lại cảm nhận được độ khó của phó bản này.

Không có gì khó hơn cái này hết.

Trong không gian ký ức, cậu nghe Lăng Tiêu kể về cốt truyện sau đó mà bọn họ còn chưa đi hết của [Hợp Nhớ], ký ức của người chơi sẽ được dùng chung.

Dưới sự dẫn dắt của Lăng Tiêu, cậu đã biết việc Ninh Trường Phong chịu chia sẻ ký ức của mình cho Sư Thiên Xu là khó khăn và hiếm có đến mức nào.

Loại khó khăn đó vẫn là do bản thân tự lựa chọn, chia sẻ ký ức với một hoặc một vài người đáng tin cậy, nhưng ít nhất vẫn tương đối riêng tư.

Mà trong phó bản này, bước nghiêm túc mở khóa quái vật dục vọng là hoàn toàn bị động, những dục vọng thầm kín hoặc đen tối nhất trong lòng đều sẽ được biểu lộ ra trực tiếp cho tất cả người chơi một cách khuếch đại.

Càng khó khăn hơn nữa là bước xét xử chung.

Không hề có sự riêng tư hay tôn nghiêm nào cả.

Phó bản này hoàn toàn không coi người chơi là con người.

Đường Tâm: “Còn gì nữa không ạ? Cái gì đáng nói hơn ấy ạ?”

“Toàn những chuyện vớ va vớ vẩn thôi, không có gì đáng nói, từ nhỏ nó đã học dở, tính cách thì tệ hại, không biết lễ phép, ngay cả đại học cũng là một ngôi trường tạp nham mà gia đình nó bỏ tiền ra để vào được.”

Lúc này trời đã khuya, người chơi đứng dậy cảm ơn rồi rời đi.

Bọn họ im lặng bước đi trong sân.

Cuối cùng Giả Á Hoa là người lên tiếng phá vỡ sự im lặng trước, “Vậy dục vọng của quái vật Lý Đường là gì?”

Hệ thống nói rằng quái vật dục vọng bao gồm một dục vọng chủ chốt và một câu chuyện, để mở khóa quái vật một cách chính xác, họ phải hiểu rõ hai thứ này.

Về câu chuyện thì họ đã gần như nghe được hết rồi, mấu chốt chính là dục vọng.

Tần Ô: “Hai ông bà lão nhấn mạnh mối quan hệ của hắn với Tiết Phỉ, hắn là kẻ hiếp dâm, dục vọng của hắn là tình dục chăng?”

Ninh Túc lắc đầu.

Hắn biết dục vọng của Lý Đường không phải là tình dục.

Bởi vì đã có một con quái vật dục vọng tương ứng với Đường Trì Ly là Lý Trì, xác định dục vọng của nó là tình dục.

Có thể sẽ có một vài con quái có cùng dục vọng, ví dụ như quái vật Tiêu Lẫm và Vu Đại Lực có cùng dục vọng là giết chóc.

Nhưng hai con quái đó tương ứng với hai người chơi khác nhau.

Nếu bản thân người chơi có mười quái vật dục vọng, thì mỗi một con sẽ biểu thị ra một dục vọng hoặc một sự kiện khác nhau của người chơi đó.

Cậu mơ hồ đoán ra được dục vọng của quái vật Lý Đường rồi, nhưng cậu lại không có cách nào nói ra được.

Hàn Lương nói: “Chúng ta hãy quan sát Lý Đường thử, xem xem có thể thấy được đặc điểm khuôn mặt của hắn nằm ở đâu không, không phải chỗ nào có khuôn mặt thì đó là bộ phận phản ánh dục vọng của quái sao? Đó là một mẹo rất hữu ích.”

Đề xuất này đã được tất cả người chơi tán thành.

Bọn họ đứng ở trong sân, có thể quan sát Lý Đường ở phòng số 102.

Bình luận về bài viết này