Nhóc Zombie – 156

Tự Độ (Hoàn)

Editor: Cô Rùa

*

Ninh Túc kéo cổ tay Lăng Tiêu, chỉ về phía trước, Lăng Tiêu lập tức hiểu ý cậu.

Cậu muốn cùng hắn đi dạo vòng quanh thế giới, ngắm nhìn thật kỹ thế giới này.

Huệ Mỹ Thần nói đây là một quốc gia có nền văn minh lạc hậu đã sụp đổ trên hành tinh của họ. Nhưng đối với Ninh Túc mà nói, đây chỉ là một trường đại học bình thường thôi.

Là một điều hết sức bình thường ở thế giới của cậu.

Bởi vì tầm thường và bình thường nên càng có ý nghĩa hơn.

Giống như thế giới của Ninh Túc và thế giới của Lăng Tiêu hòa vào nhau vậy.

Khi Lăng Tiêu tiếp xúc với thế giới của hắn lần đầu tiên, việc hai người cùng vào một trường đại học như vậy quả là một điều bình thường nhưng cũng mới mẻ.

Ninh Túc vỗ nhẹ ngực, hiện tại mọi người đều biết luật chơi, tại sao còn không cho cậu nói chuyện.

Cậu có rất nhiều điều muốn nói với Lăng Tiêu.

“Bọn họ có hận tôi hay không thì tôi cũng không quan tâm.” Lăng Tiêu đột nhiên nói.

Vào lúc Ninh Túc không thể nói chuyện thì hắn lại nói rất nhiều.

“Có lẽ tôi thật sự bị Thực Thần Hoa đồng hóa một phần rồi, từ lúc tôi có ký ức thì đã không có cảm xúc gì với những chuyện như vậy.”

“Tuy nhiên, những gì Huệ Mỹ Thần nói lúc nãy cũng không tính là tệ, nghe được ai đó yêu mình từ chính người ghét mình thì tính xác thực sẽ rất cao.”

Ninh Túc gật gật đầu.

Lúc đến thế giới này, cậu đã hiểu được nhiều điều.

Có những điều quan trọng liên quan đến hệ thống và cũng có một số điều khác.

Chẳng hạn như, hóa ra các bà mẹ đều giống nhau.

Sống trong một trò chơi vô hạn, họ đều mong con mình có thể lớn lên bình thường trong một thế giới không bị trò chơi chi phối.

Có thể họ sẽ có những suy tính khác nhau nhưng chắc chắn họ đều yêu thương con cái mình.

Ninh Túc vui vẻ ôm Lăng Tiêu, cùng hắn đi dạo một vòng quanh khuôn viên trường.

Ninh Túc nhìn Lăng Tiêu, cậu có chút tò mò không biết Lăng Tiêu có cảm giác đặc biệt gì với thế giới này không.

Có lẽ vì trong lồng ngực họ có cùng một trái tim nên Lăng Tiêu luôn có thể biết cậu đang nghĩ gì, hay muốn biết gì chỉ bằng cách nhìn vào đôi mắt và vẻ mặt đơ đơ của cậu.

“Từ lúc năm tuổi đến giờ tôi đã vào hàng ngàn phó bản, thế giới này nhìn không khác gì với thế giới trong phó bản mấy.” Hắn nhìn qua Ninh Túc, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời, “Có điều, thế giới này quả thực rất đặc biệt.”

Ninh Túc vừa định nói gì đó thì bỗng nhiên nghe thấy Thiệu Nhược Dương gọi bọn họ qua bộ đàm.

Hai người lập tức trở lại phòng thí nghiệm.

Đội trưởng Lâm và Huệ Mỹ Thần cũng đã tới.

Bọn họ vừa đến nơi thì Thiệu Nhược Dương đã nói: “Đã kết nối xong, bây giờ chúng ta phải nói ra chân tướng cho những người chơi ở nước Tự Độ, để họ lập tức bắt đầu hành động.”

Trong phòng thí nghiệm vang lên tiếng điện xẹt xẹt, nhưng lại rất yên tĩnh.

Ba người đều nhìn về phía Lăng Tiêu.

Đội trưởng Lâm nói: “Cậu nói trước đi Lăng Tiêu.”

Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Dù thế nào đi nữa cậu vẫn là người có sức ảnh hưởng nhất trong căn cứ.”

Huệ Mỹ Thần cũng gật đầu.

Hai bọn họ, một người là đội trưởng đội đối phương, người còn lại càng phức tạp hơn, là người theo chân mẹ hắn, từng hận hắn, nhưng cũng không thể khống chế được mà chú ý đến hắn trưởng thành.

Lăng Tiêu không phải đội trưởng, cũng chưa bao giờ tham gia bất kỳ hoạt động nào ở căn cứ, thậm chí còn hiếm khi nói chuyện hay xuất hiện.

Người chơi trong căn cứ có hận, có tôn trọng, cũng có sợ hắn.

Nhưng dù vậy, họ đều biết Lăng Tiêu là người có sức ảnh hưởng nhất, là người có khả năng kêu gọi nhất vào thời điểm này.

Dưới tình huống hiện tại, họ muốn tất cả người chơi ngừng giết quái vật dục vọng, về cơ bản, họ đang yêu cầu người chơi từ bỏ nhiệm vụ chính, làm dao động quy tắc sinh tồn đã bám rễ sâu trong họ, muốn họ đặt cược hết tất cả, bất chấp mọi rủi ro.

Ngay cả khi có một số người chơi đã biết luật, nếu người bình thường nói họ dừng việc giết quái thì bảo đảm họ sẽ không nghe theo.

Họ cần Lăng Tiêu đứng ra làm người dẫn đầu.

Tuy nhiên, họ thực sự không biết liệu Lăng Tiêu có bằng lòng hay không.

Họ luôn cảm thấy Lăng Tiêu không có cảm tình gì với những người chơi trong căn cứ, đặc biệt là với một số người chơi lâu năm, thay vì nói không có cảm tình thì nói có thù hằn sẽ đúng hơn.

Đội trưởng Lâm có thành kiến đối với Đội Thịt Người của họ, một phần nguyên nhân cũng là vì Lăng Tiêu.

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lăng Tiêu trong phó bản là khi Lăng Tiêu còn nhỏ.

Hệ thống quy định không ai có thể giết người trong căn cứ, người chơi phải chết trong phó bản. Cho nên đã có một vài người đã theo Lăng Tiêu vào phó bản, muốn giết hắn.

Khi Lâm Tam Sương chạy đến nơi, hắn nhìn thấy những người đó đã biến thành người hoa.

Trên tóc và gương mặt của Lăng Tiêu lúc bé đang nhỏ máu tí tách, nuốt ngụm máu bên môi, mí mắt mỏng đè lên vết máu đen, ngẩng đầu lên mỉm cười với hắn.

Khi đó, hắn cũng như những người trong căn cứ, đều cho rằng Lăng Tiêu là một con quái vật.

Một con quái vật thì làm sao có cảm tình với người chơi khác, làm sao một người chưa từng sống trên mảnh đất này lại có thể yêu nó sâu đậm như họ được.

“Rè —— rè rè ——”

Dòng điện trong phòng thí nghiệm không ổn định vang lên, không ai lên tiếng.

Ngay cả Thiệu Nhược Dương vốn là người vô cảm cũng nhận ra điều gì đó, yên lặng chờ đợi.

Lúc Ninh Túc nhìn Lăng Tiêu, Lăng Tiêu cũng đang nhìn cậu.

Hắn nhìn cậu hơn mười giây, hơi cúi đầu, đôi chân dài đi tới trước mặt Thiệu Nhược Dương, nghiêng người cầm lấy chiếc tai nghe màu đen.

Ninh Túc vẫn luôn dõi theo hắn.

Hồi đó, mẹ hắn là người đã dẫn dắt người chơi mở ra kháng chiến lâu dài và gian khổ. Hiện tại, vào thời điểm quan trọng nhất, hắn bước hai bước đi thẳng về phía trước.

Hắn nghiêng mặt nhìn Ninh Túc, trong phòng thí nghiệm vang lên một giọng nói trầm thấp pha thêm chút thiếu niên truyền đi khắp cả nước: “Chào mọi người chơi, tôi là Lăng Tiêu.”

Đội trưởng Lâm và Huệ Mỹ Thần có vô vàn cảm xúc lẫn lộn, đặc biệt là Huệ Mỹ Thần.

Khi cô đi theo Tiêu Tình trên con đường không có ánh sáng này, cô chỉ mới mười lăm tuổi, mới vào căn cứ được nửa năm.

Nửa năm đó đã trải qua giai đoạn gì, là lúc vừa mới chật vật thoát ra khỏi phó bản, vừa mới nhận được vũ khí khí kỹ năng, cuối cùng mới có thể thở phào nhẹ nhõm trong phó bản.

Đúng lúc ấy, cô nghe thấy một người phụ nữ nói: “Tại sao chúng ta phải ngoan ngoãn vượt từng cái phó bản, không còn tôn nghiêm, không còn tính người để rồi bị tra tấn như vậy chứ?”

Khi nghe được một câu như vậy, nỗi khiếp sợ trong cô khó có thể diễn tả bằng lời.

Tại sao ư, vì nếu không làm vậy bọn họ sẽ chết.

Bọn họ chỉ đang cố hết sức để sinh tồn trong phó bản, cảm ơn trời đất.

Có biết bao người đang khóc lóc van xin sự thương xót trước những đám quỷ quái trong phó bản.

Còn cô ấy, một mũi tên bắn chết Boss lớn của phó bản.

Khi đó gió hất mái tóc dài của cô lên, để lộ đôi mày cứng rắn lạnh lùng.

Cô cảm thấy cô ấy như đang tỏa sáng.

Câu nói này đã khiến những người chơi vốn chết lặng trong căn cứ rung động.

Những người chơi đang sống trong sự bối rối của cái chết, đã nhìn thấy một chùm tia sáng giống như tia chớp trên bầu trời tối tăm bị sấm sét đánh nứt ra.

Họ dần biến đổi từ những người chết đần độn thành những người sống có hy vọng và mục tiêu.

Có một loại hy vọng là mang theo ánh sáng rực rỡ, nếu chạm vào có thể sẽ chết.

Nhưng đó là biểu tượng cho một con người thực sự, làm việc nghĩa không được chùn bước.

Trên người họ đầy rẫy vết thương bỏng rát, người trước ngã xuống, người sau tiến lên mà đi theo cô qua con đường chết.

Dù có bao nhiêu cái chết đi chăng nữa, họ cũng có thể lau khô nước mắt và tiếp tục bước lên phía trước.

Nhưng cô đã chết, bị Thực Thần Hoa hút hết máu mà chết.

Lúc cô chết, Huệ Mỹ Thần cũng có mặt tại hiện trường.

Sự tuyệt vọng dày đặc bao trùm thế giới.

Một giây đó trời đất tối sầm, tối đến mức không có một kẽ hở nào.

Khi trời tối, một đứa trẻ được quấn quanh bởi Thực Thần Hoa chui ra từ cái bụng nát bấy của cô.

Lúc đó có rất nhiều người chơi đã nổi điên lên đòi chém đứa nhỏ.

Họ coi đứa nhỏ đó là Thực Thần Hoa, hoặc ít nhất là vật chủ của Thực Thần Hoa.

Sau khi hắn trưởng thành, vẫn luôn duy trì nhận thức này.

​Có thể nó đã đỡ hơn nhưng họ vẫn không thể chấp nhận.

Hắn cũng thường “nghiệm chứng” nhận ​​thức này.

Mỗi lần hắn ngước lên nhìn họ, đôi mắt vô cơ ấy hệt như quái vật.

Lần đầu tiên lúc 5 tuổi vào phó bản, hắn đã không có đối thủ.

Dần dần, hắn cũng được rất nhiều người sùng bái.

Đặc biệt trong mười năm nay, đều là người chơi mới vào trò chơi.

Bọn họ không có trải qua kiếp nạn khủng khiếp năm đó, ở trong hoàn cảnh chí mạng và nguy hiểm, tâm lý yêu kẻ mạnh của con người sẽ bị khuếch đại vô hạn, đối với một người chưa từng bại trận như Lăng Tiêu, bọn họ sẽ tôn sùng hắn cực kỳ cuồng nhiệt.

Họ điên cuồng đi theo hắn, tiếng la hét vang vọng khắp căn cứ.

Hơn mười năm qua, số người chơi cũ còn lại không đến một nửa, khi nhìn thấy nhiều người đi theo hắn như vậy, nhìn thấy hắn quả quyết tiêu diệt tên Boss lớn cản đường hắn, bọn họ sẽ nhìn thấy bóng dáng Tiêu Tình trong hắn.

Tâm trạng của họ sẽ đặc biệt phức tạp.

Họ sống trong tuyệt vọng im lặng suốt một thời gian dài nhưng trái tim phản kháng của họ chưa bao giờ thực sự ngừng đập.

Có lẽ họ chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó, đứa trẻ này sẽ đứng lên hàng đầu ngay trên hành tinh của họ, vào thời điểm sinh tử của tất cả người chơi.

Hắn đã cao lớn hơn họ, dù có cúi xuống nhưng hắn vẫn không mất đi vẻ sắc sảo chút nào.

Hàng mi của hắn rất dài, đến mức có thể giữ được ánh trăng đỏ.

“Chào các bạn người chơi, tôi là Lăng Tiêu.”

“Chào các bạn người chơi, tôi là Huệ Mỹ Thần.”

“Chào các bạn người chơi, tôi là Lâm Tam Sương.”

“Chào các bạn người chơi, tôi là Thiệu Nhược Dương.”

Tại phòng 421 cư xá.

Khi bàn tay Tần Ô xuất hiện vết nứt, hắn nghe thấy âm thanh phát ra từ chiếc TV nhỏ trong phòng.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía đó.

“Chúng tôi có điều quan trọng cần nói với mọi người ngày bây giờ, làm phiền mọi người dừng mọi hành động tiêu diệt quái dục vọng ngay lập tức.”

“Những con quái vật dục vọng có mối liên hệ với sinh mệnh của chúng ta, hệ thống đưa chúng ta đến phó bản cuối cùng này, nó không có ý định buông tha chúng ta, bọn tôi đã xác nhận rằng ngay cả khi tiêu diệt mười con quái vật dục vọng thì cũng không thể rời khỏi phó bản.”

“Bốn người chúng tôi lấy nhân cách của mình để cam đoan những gì chúng tôi nói trên đều là sự thật.”

“Nhưng không phải là chúng ta sẽ không còn đường sống, lúc này hệ thống cũng đang hỗn loạn, vô cùng yếu ớt, con đường giúp chúng ta sống sót chính là phá hủy phó bản này, gây tổn hại nghiêm trọng cho hệ thống để hoàn toàn rời khỏi trò chơi.”

“Các người chơi thân mến, trước mắt chúng ta đang ở chính hành tinh của mình, trên quê hương của chúng ta thực hiện cuộc kháng chiến cuối cùng.”

“Xin hãy lập tức dừng mọi hành động nhằm tiêu diệt những con quái vật, đó là chính chúng ta và những người bạn đồng hành của chúng ta đã bị hệ thống nói xấu phóng đại lên thành quái vật, thay vào đó hãy tìm ra các NPC đã sáng tạo ra khu vực của các bạn, người sáng lập công ty, giám đốc của nhà máy…”

“Hy vọng, chúng ta sẽ gặp lại nhau trên hành tinh của mình mà không còn trò chơi nữa.”

Những giọng nói khác nhau phát ra từ TV, cuối cùng kết thúc bằng một giọng nữ.

“Đừng sợ, đây là hành tinh của chúng ta, cho dù có chết thì chúng ta cũng sẽ chết trên mảnh đất của chúng ta, đây là chuyện mà vô số tiền bối không dám nghĩ tới.”

Giọng nói của họ lặp đi lặp lại liên tục trên TV.

Khi Tần Ô nghe xong, ý thức của hắn đã mơ hồ.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía đống tường gạch đổ nát, quái vật Vương Hi Ninh đang vùi đầu tạo ra vụ nổ nhỏ, bật cười một tiếng.

“Nhìn đẹp thế mà sao lại có dục vọng dữ dằn như vậy chứ.”

“Xin lỗi nha, tôi không thể bảo vệ cậu được nữa.”

Quái vật dục vọng của hắn đã chết hết, các bộ phận cơ thể của hắn đang bắt đầu bị phá hủy.

“Để Lăng Tiêu dẫn cậu đi ăn đi, ảnh… ảnh có nhiều điểm hơn tôi… ăn nhiều một chút…”

“Sau đó, hai người, hai người, hạnh phúc trăm năm… Lăng Tiêu quả thật, thích con trai…”

“Chào các bạn người chơi, tôi là Lăng Tiêu.”

Hắn nhìn về phía bầu trời đỏ rực ở bên ngoài.

Khi nhắm mắt, đứa trẻ quái vật ngồi xổm bên cửa sổ lại làm nổ tung một góc khác của căn phòng.

TV cũng bị nổ.

Âm thanh bên trong im bặt.

Nhưng giọng nói đó lại liên tục vang lên trên điện thoại, tivi, máy tính, radio, màn hình quảng cáo,… Ở vô số nơi.

Ở một số nơi, đã không còn người sống.

Ở một số nơi, người chơi đang hết sức bảo vệ lũ quái vật.

Ở một số nơi, người chơi đang hướng mũi kiếm về phía nhau.

Nghe thấy âm thanh này, họ dừng lại mọi hành động, ngơ ngác bước về phía nguồn phát ra âm thanh, giống như con người theo bản năng hướng tới hy vọng.

Nói xong, những người chơi trong phòng thí nghiệm ngoại trừ Thiệu Nhược Dương lập tức lao ra khỏi phòng.

Bọn họ phân nhau ra, lái xe đi đến những địa điểm khác nhau do Thiệc Nhược Dương đánh dấu để loại bỏ Boss nhỏ, tiêu diệt chúng trên đường đi.

Suốt dọc đường đi, Ninh Túc nhìn thấy rất nhiều xác chết.

Trong cư xá có hai người chơi đã chết, đều đã bị dọn ra ngoài, dọn xong, cư xá vẫn còn trên mảnh đất này.

Những nơi khác cũng vậy.

Dưới vô số xác chết, từng sợi dây leo lăng tiêu nhanh chóng lao về phía trước.

Ninh Túc không biết mình đã lái xe bao lâu, cũng không biết cậu và Lăng Tiêu đã đi bao nhiêu nơi, chỉ biết lúc xe hết xăng, bọn họ bước xuống xe thì giữa chân trời đỏ hồng xuất hiện một vệt sáng xẹt ngang qua.

Trời sắp sửa sáng rồi, nhưng vẫn có chút ảm đạm.

Vào lúc bình minh lên, đôi mắt Lăng Tiêu nhìn về phía lóe lên sáng đen tuyền nhưng sáng ngời.

Trên mặt và trên người của cậu có máu bắn tới không biết từ lúc nào, hắn lại vươn tay ra, lau sạch những thứ trên mặt cậu.

Họ không biết mình đang ở đâu, xung quanh cũng không có dấu hiệu của người sống.

Lăng Tiêu nói: “Muốn nghỉ ngơi chút không?”

Ninh Túc đột nhiên ngồi thụp xuống đất.

Đè lại một chân.

Tay Lăng Tiêu khựng lại tại nơi đó, cứng đờ trong giây lát: “Sao lại ngồi xuống đất rồi?”

Hắn đưa tay ra định kéo cậu: “Đứng dậy nào.”

Ninh Túc lắc đầu.

Cả hai không ai lên tiếng, trong nhất thời sự im lặng giữa trời đất thật đáng sợ.

Cái chân mà chân Ninh Túc đè lên đã biến mất.

Cậu biết tất cả quái vật của cậu đều đã chết hết.

Sau khi tất cả quái vật của người chơi khác bị tiêu diệt, mỗi bộ phận trên cơ thể sẽ bị hủy hoại giống như con quái tương ứng, nhưng cậu không phải là người chơi thực sự ở đây, cái chết có nghĩa là rời khỏi thế giới này, cho nên các bộ phận cơ thể sẽ lần lượt biến mất.

Cậu ngã ngồi xuống đất, là vì một chân của cậu đã biến mất.

Ninh Túc không cam lòng.

Cậu muốn ở cạnh hắn đến cuối cùng.

Trước khi bước vào thế giới này, Lăng Tiêu đã nói với cậu, cậu có thể sẽ chết. Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng lúc này cậu lại hết sức không muốn.

Cậu muốn dành nhiều thời gian hơn cho hắn, không muốn “chết” sớm như vậy.

Cậu cảm thấy có chút khó chịu, khó chịu khi phải rời đi không thể ở bên hắn, cũng khó chịu vì Tần Ô đã chết.

Trong cư xá còn một con quái của cậu, cậu tin rằng chỉ cần Tần Ô còn sống thì hắn nhất định sẽ bảo vệ quái vật của cậu, cậu sẽ không chết.

Bây giờ cậu sắp “chết” là vì quái của cậu đã bị tiêu diệt, như vậy chứng tỏ Tần Ô cũng đã chết sau khi tất cả quái của hắn bị tiêu diệt.

Đó là đồng đội của Lăng Tiêu.

Cậu sắp “chết”, đồng đội của Lăng Tiêu cũng đã chết.

Lăng Tiêu nói quan hệ giữa hắn và đồng đội cũng bình thường.

Ninh Túc biết là không phải.

Những người chơi đó nghĩ rằng Lăng Tiêu không có tình cảm gì với người chơi trong căn cứ.

Nhưng không phải.

Khi những người chơi ở cư xá không biết phải làm gì mà nhìn hắn, hắn sẽ đáp lại họ.

Ngay cả hành tinh này, vùng đất lần đầu tiên hắn đặt chân tới, hắn đều có tình cảm với nó.

Có lẽ là vì sắp rời khỏi thế giới này, tầm nhận thức của Ninh Túc càng rộng hơn, giống như đang nhìn xuống thế giới.

Cậu cảm nhận được người chơi ở khắp nơi đang chết dần đi.

Trên thực tế, không còn lại bao nhiêu.

Có lẽ Lăng Tiêu cũng đã biết.

Hắn sẽ khổ sở.

Ninh Túc cắn môi, cúi đầu.

Cậu cắn ngón tay, viết lên mảnh đất nâu sẫm trước mặt.

Sau khi biết được luật chơi, tất cả những từ viết trong cuốn bài tập của Mạn Mạn đều biến mất, cậu muốn nói chuyện thì mất luôn giọng.

Viết trên mặt đất bằng máu cũng vô ích, nó vẫn sẽ biến mất.

Cậu viết từng chữ một, biến mất từng chữ một, cùng với một ngón tay.

Nhưng cậu vẫn viết.

Ít nhất chữ bằng máu ấy có thể tồn tại trên mặt đất trong chốc lát, cho dù chỉ là một giây thì Lăng Tiêu cũng có thể nhìn thấy, thế là đủ.

Em.

Ở.

Tương.

Lai.

Chờ.

Anh.

Ninh Túc muốn nói cho hắn biết, cậu vẫn còn sống.

Cậu ở trong tương lai của hắn.

Lăng Tiêu biết lồng ngực cậu chứa trái tim hắn, nhất định hắn hiểu ý cậu.

Viết xong sáu chữ này, Ninh Túc không chỉ biến mất sáu ngón tay mà còn rất nhiều bộ phận trên cơ thể.

Cậu phải rời khỏi đây rồi.

Cậu ngẩng đầu nhìn Lăng Tiêu, thấy Lăng Tiêu đang nặn ra một nụ cười cứng ngắc.

Thậm chí còn không tiến lại gần một bước, chỉ đứng đó khàn khàn nói: “Đừng để anh đợi lâu quá, được chứ?”

Một giọt nước mắt rơi xuống đất.

169 năm có tính là lâu không?

Sau khi nước mắt rơi xuống, phần lớn thân thể Ninh Túc đã biến mất.

Trong lúc miễn cưỡng không chịu đi, cậu cảm thấy choáng váng mặt mày.

Cậu cho rằng mình đang bị kéo ra khỏi thế giới này, không biết qua bao lâu, cậu mới mở mắt ra.

Cậu tưởng mình đã không còn ở thế giới này nữa.

Không phải.

Cậu nhìn thấy bầu trời nứt ra.

Cậu đang ở một nơi xa lạ, mặc nguyên một cây đen trên người.

Ninh Túc phải mất một lúc mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Phần còn lại của cơ thể cậu đã biến mất, nhưng trái tim thì không.

Có lẽ là vì trong trái tim cậu vẫn còn trái tim của Lăng Tiêu, hoặc có lẽ chính sự không cam lòng mãnh liệt ấy đã ngưng tụ vào trong.

Cậu cảm nhận tất cả những điều này thông qua trái tim.

Cậu lại nhìn thấy bầu trời vỡ vụn ra.

Bọn họ thành công rồi sao?

Dưới bầu trời, là những xác chết im lặng.

Giữa tiếng điện xẹt xẹt, những âm thanh ngắt quãng vang vọng trong thế giới trống rỗng.

“Tôi là Giả Á Hoa.”

Trái tim đập mạnh một cái.

“Tâm nguyện của tôi là có thể rời khỏi trò chơi, ăn cơm tôm ngọt trên sông băng, khoan đã, đây vẫn tính là tâm nguyện đúng không?”

Trái tim khẽ co lại một chút.

“Tôi là Đường Trì Ly, tâm nguyện của tôi là hệ thống có thể biến mất khỏi thế giới này, sẽ không còn trò chơi nào nữa, sau đó tôi sẽ làm một người đàn ông tích cực, vui vẻ và dũng cảm.”

“Tôi là Hàn Lương, tâm nguyện cuối cùng của tôi chính là Phỉ Phỉ có thể sống lại, không biết liệu còn ai có thể phát hiện được tâm nguyện này của tôi không, nếu có chắc sẽ không trở thành di sản văn hóa đâu nhỉ, ha ha.”

“Tôi là Huệ Mỹ Thần, tâm nguyện của tôi là được gặp lại đội trưởng Tiêu của tôi, cô ấy thực sự là thần của tôi…”

“Tôi là Lâm Tam Sương, tâm nguyện cuối cùng của tôi là mọi người đều khỏe mạnh.”

“Tôi là Trịnh Minh, tâm nguyện cuối cùng của tôi chính là, con mẹ mày hệ thống đi chết đi! Cho dù tao có chết biến thành quỷ cũng sẽ nguyền rủa mày! Không, cho dù mày có hủy thân thể tao thì linh hồn tao vẫn bất diệt!”

“Tôi là Đỗ Gia Âm, tâm nguyện của tôi chính là hệ thống cuốn xéo ra khỏi hành tinh của chúng ta. Cho dù có chết, tôi cũng sẽ luôn bảo vệ nơi này. Cái loại éo có tính người như mày sẽ không hiểu.”

“Tôi là Lăng Tiêu, tôi không có tâm nguyện nào hết, nhưng tôi có một điều ước, đó là được ở bên Túc Túc. Tôi lớn đến từng này chưa từng ước điều gì, chỉ duy nhất một điều này, chắc là sẽ dễ thành hiện thực thôi ha. Xin hãy để em ấy, ở lại bên cạnh tôi.”

“Tôi là Ninh Túc, tôi không có tâm nguyện gì, nhưng tôi có một ước nguyện để lại cho thế giới đặc biệt này, đó là hy vọng Thần Hoa của tôi trải qua 169 năm nhanh một chút, hy vọng anh ấy có quê hương để trở về.”

Đột nhiên xuất hiện một chấn động dữ dội.

Nó mạnh hơn cả trận động đất cấp 10, khiến núi băng sụp đổ, mặt đất nứt ra, vực thẳm bất ngờ xuất hiện.

Vô số dây leo lăng tiêu mọc lên từ khắp nơi trên hành tinh.

Bất cứ nơi nào có chết chóc và thi thể, dây leo lăng tiêu sẽ xuất hiện.

Vô số dây leo lăng tiêu được sinh ra từ sự phẫn uất và hận thù của người chơi trên khắp hành tinh, mọc dày đặc trên bầu trời, bao đen cả bầu trời, trải rộng khắp thế giới.

Trung tâm là một người mặc đồ đen trong bộ dạng thiếu niên.

Lấy thân thể của hắn làm gốc, lan rộng đến vô biên.

Đây là hoa lăng tiêu mà lúc đầu Ninh Túc nhìn thấy.

Mỗi một phó bản, chỉ cần nơi nào có cái chết, có oán hận, thì cậu đều nhìn thấy hoa lăng tiêu.

Hóa ra nó được hình thành như thế này.

Đây đã hoàn toàn không phải là Thực Thần Hoa, mà là hoa Lăng Tiêu thật sự.

Từ những tâm nguyện cũng như sự phẫn uất mạnh mẽ của vô số người chơi trong hành tinh của hắn nuôi ra.

Niềm hy vọng tuyệt vọng nhất.

Những mảnh cánh hoa màu máu từ trên trời rơi xuống, như những linh hồn trở về nhà để yên nghỉ.

Có một mảnh rơi ngay trên trái tim đó.

Trái tim khẽ run lên.

Thực ra cậu đã biết trước kết quả nhưng cậu vẫn không muốn tin.

Khi lần đầu gặp Lăng Tiêu trong không gian ký ức, cậu đã hỏi Lăng Tiêu tại sao Lăng Tiêu trong tương lai lại đưa cậu về hơn hai mươi năm trước.

Lăng Tiêu nói, có lẽ Lăng Tiêu kia cũng không ngờ thế giới của cậu cũng bị hệ thống phá hủy.

Khi thiếu niên mặc đồ đen đứng dậy từ biển xác chết, Ninh Túc hoàn toàn biến mất trong thế giới ký ức này.

Lúc mở mắt ra lần nữa, cậu nhìn thấy Lăng Tiêu trong không gian ký ức.

Nhìn Lăng Tiêu hồi lâu, cậu đột nhiên ngửa đầu hôn hắn.

Lăng Tiêu ngẩn ra, giây tiếp theo dùng sức ôm lấy gáy cậu, đè cậu xuống dưới thân mình, hôn đáp lại cậu.

Mãi đến khi giữa môi ngửi thấy mùi máu tanh, Lăng Tiêu mới ngẩng đầu lên.

Hắn nhìn thiếu niên dưới thân, ánh mắt sâu thẳm hỗn loạn, trong lòng có những cảm xúc mãnh liệt cuồn cuộn.

Khi cúi đầu định hôn thiếu niên lần nữa, hắn bất ngờ bị đá văng ra xa.

Trong lúc hắn ngớ người thì nắm đấm của thiếu niên đã rơi xuống.

Nhìn thấy khóe mắt ngấn lệ của thiếu niên, Lăng Tiêu cũng không trốn tránh.

Thiếu niên đến từ tương lai này đã hấp thụ toàn bộ năng lượng tích lũy của hệ thống nên có sức mạnh vô cùng đáng sợ, cho dù là người do ký ức ngưng tụ cũng có thể bị cậu đánh trúng biến thành ảo ảnh.

Ngay cả khi cậu thu lại sức lực vào phút cuối.

Người đàn ông bị đánh bay bật cười một tiếng, lê cái ảo ảnh của bản thân bước tới, lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt của cậu rồi ôm cậu vào lòng.

“Đừng buồn mà, chỉ là quá khứ thôi.”

Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Ninh Túc hung dữ nhìn hắn: “Sao anh không cho em nói chuyện? Sao anh lại để em ‘chết’ sớm như vậy?”

Lăng Tiêu chỉ cười không trả lời vấn đề này, hắn nói: “Hiện tại chúng ta ở bên nhau, thế là đủ rồi.”

Ninh Túc nhìn nụ cười của hắn, chợt hiểu ra.

Trong khoảng thời gian cậu biến thành ảo ảnh rồi biến mất, cho đến khi tỉnh lại từ trái tim, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó mà hắn không muốn cậu nhìn thấy.

Mặc dù đưa cậu đến thế giới ký ức của hắn, hắn cũng không muốn cậu nhìn thấy ký ức bi thảm và đen tối nhất.

Nếu hắn là Đấng Tạo Hóa, hắn sẽ đắp cho cậu một lớp gạch mờ để che đi tất cả những nơi khiến cậu phải khóc.

Khi nói về phó bản [Hợp Nhớ], hắn từng nói Ninh Trường Phong sẵn sàng chia sẻ tất cả ký ức của mình với Sư Thiên Xu là một điều rất hiếm có.

Trên thực tế, hắn cũng đã chia sẻ nó với cậu, hơn nữa còn bảo vệ cậu.

Ninh Túc nhìn thoáng qua ảo ảnh của hắn, cười khẽ, xạo sự nói, “Một đấm lúc nãy là đấm thay anh 19 tuổi.”

“Đánh anh thay anh?” Lăng Tiêu nhướng mày, ảnh áo lắc lư một cái: “Được.”

Ninh Túc: “…”

Một lúc sau, cậu mới ngẩng đầu lên nhìn hắn không chớp mắt: “Ký ức hắc ám của anh đã biến thành 94% rồi đúng không?”

Lăng Tiêu sửng sốt.

Đối mặt với một thiếu niên như vậy, làm sao hắn có thể không chìm đắm đây.

——

Tác giả có điều muốn nói:

Bị bà xã đánh còn phải chạy tới an ủi bã xã, mình quả là ông chồng hết chỗ chê.

Còn đây là lời của Ê đít tơ: Trước đó papa Tiêu là 95% ký ức hắc ám, 1% kia chính là empe đã thay đổi đó, bắt đầu đổi xưng hô anh em nhoooo

Bình luận về bài viết này