Nhóc Zombie – 157

Căn cứ trò chơi

Editor: Cô Rùa

*

Lăng Tiêu trong không gian ký ức được tạo thành từ những ký ức, và tất cả chúng đều là ký ức hắc ám.

Hắn từng nói với Ninh Túc, ký ức của Lăng Tiêu ở bên ngoài không có nhiều, bởi vì hơn 95% ký ức là hắc ám.

Còn cậu đang hỏi, có phải 1% ký ức của hắn đã trở nên tốt đẹp rồi đúng không.

Có lẽ trong phó bản ấy, cậu đã có ý định biến chúng trở nên tốt đẹp hơn dù chỉ là 1% đi nữa.

Lăng Tiêu không trả lời, hắn ho khan một tiếng, yếu ớt đi đến bên gốc cây, ngồi tựa vào gốc cây.

Ninh Túc: “…?”

So với lần đầu tiên bước vào không gian ký ức, hai bọn họ “anh đến tôi đi” thì cú đấm vừa rồi đã coi như là nhẹ lắm rồi. Huống chi sau khi Lăng Tiêu có lại thần kinh thì hắn lại càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Ninh Túc đi tới trước mặt hắn: “Anh nói gì đi chứ?”

Tên này lại trở về với bộ dáng cà chớn như trước kia, “Hay là hôn cái nữa xem? Tôi cảm thấy kỹ thuật của chúng ta không được tốt lắm, cần phải luyện tập nhiều một chút.”

Ninh Túc: “…”

Nói ai kỹ thuật không tốt đó?

Bộ cậu đọc hàng chục cuốn tiểu thuyết ngôn tình đều công cốc hay sao?

“Em ngại à? Hay định giả ngu?” Lăng Tiêu trầm giọng nói: “Lúc Đường Tâm hỏi em giữa hai ta có gì không, em gật đầu đâu chỉ có một cái.”

“Không phải em nói với anh hai ta không phải người yêu à? Gật gật đầu là có ý gì?”

Ninh Túc: “…”

Đừng nói tên này xem từ đầu đến cuối luôn nha.

Không đúng, vốn là thế giới của hắn, hắn không cần nhìn cũng có thể tự động cảm nhận được hết.

Ninh Túc vừa định nói chuyện, bỗng nhiên bị hắn kéo lại.

“Không chỉ 1% thôi đâu.” Hắn nói.

“Lần đầu tiên khi anh nhìn thấy em ở trong phòng.”

“Lúc anh nhìn thấy em ăn hoa lăng tiêu.”

“Lúc em chui vào lòng anh ngủ.”

“Lúc em nói hoa lăng tiêu là món quà của mẹ.”

“Lúc em ôm anh, ngước đầu lên cười với anh.”

“Lúc em gật đầu với Đường Tâm.”

“Lúc em nói, em đợi anh ở tương lai.”

“Rất nhiều, hầu như mỗi giây ở bên em đều đã thay đổi.”

Lăng Tiêu lau khóe mắt cậu, nơi vốn có nước mắt trước đó.

Vết nước mắt đã sớm bị hắn lau đi, nhưng đầu ngón tay vẫn không nhịn được vuốt ve nơi đó.

“Cảm ơn em đã cho một người đen tối từ trong ra ngoài như anh cũng có được những ký ức đẹp.”

Hắn được tạo ra từ ký ức hắc ám, những ký ức ấy không một chút ánh sáng và hơi ấm. Nhưng không ngờ người được tạo ra từ chúng cũng sẽ có những ký ức đáng trân trọng.

“A.” Ninh Túc nói thẳng: “Anh vẫn là người à?”

Lăng Tiêu: “…”

“Quả thật cái miệng của em rất gợi đòn đấy nha.”

Ninh Túc: “Em thật sự rất tò mò chuyện sau đó, vào lúc mà em không còn nhìn thấy gì nữa, có rất nhiều chỗ không rõ ràng, em thấy hoa lăng tiêu lấy cơ thể của anh làm trung tâm, sinh trưởng lớn mạnh hướng ra ngoài một cách hỗn loạn, có điều trông nó rất khác với trước đây.”

Thấy cậu nghiêm túc và thật sự muốn biết, Lăng Tiêu cũng nghiêm túc trả lời cậu.

“Thực Thần Hoa ăn Thần ăn Phật, trong hệ thống quy tắc của thế giới vô hạn, nó là một sự tồn tại vượt trên cả Thần linh. Trước đây thì đúng thật là vậy, nhưng sau đó nó đã biến đổi hai lần.”

“Một lần là khi nó muốn ăn Tiêu Tình, Tiêu Tình giam nó vào người bà ấy, hy sinh mạng sống đưa nó vào trong cơ thể anh.”

“Lần đó nó đã không còn là Thực Thần Hoa nữa mà là một bộ phận trong cơ thể anh, anh cũng không còn là người bình thường nữa, hoặc có thể nói anh đã không còn là con người.”

“Lần thứ hai là lần em nhìn thấy nó trong thế giới ký ức.”

“Khi anh chết thì nó cũng sẽ chết theo, lúc chạm đến đáy của cái chết đã thúc đẩy nó biến dị.”

“Khi nói về Thực Thực Hoa, họ tập trung vào từ ‘thần’ nhưng trên thực tế, ‘thực’ cũng là từ mấu chốt của nó. Khi sắp chết, theo lý tự nhiên nó sẽ muốn tóm lấy tất cả mọi thứ có thể ăn được để đoạt lại sự sống.”

Ninh Túc mím môi: “Thứ nhiều nhất trên hành tinh vào lúc ấy chính là oán hận, không cam lòng và hận ý.”

Lăng Tiêu gật đầu: “Kể từ đó, tính chất thức ăn của nó đã hoàn toàn thay đổi.”

Ninh Túc hỏi: “Cho nên, cuộc phản kháng lúc đó có phải đã thất bại rồi không?”

Khi cậu cảm nhận được thế giới đó một lần nữa, bầu trời nứt ra, như thể đã phá hủy thành công phó bản mà hệ thống đã đánh cược bằng cách vi phạm quy tắc.

Tuy nhiên khắp nơi đều là xác chết, cậu không nhìn thấy bất kỳ người chơi nào còn sống mà chỉ nghe được tâm nguyện cuối cùng của họ.

Lăng Tiêu: “Không thể nói là thất bại được, bởi vì hệ thống cũng sập luôn, sắp cạn kiệt hết năng lượng.”

“Nhưng anh đã sống lại.”

Ban đầu Ninh Túc vẫn không hiểu logic này, nhưng hai giây sau cậu đã thông suốt ngay.

Liên kết với câu hỏi mà trước đó cậu vẫn luôn thắc mắc.

Tại sao hệ thống lại muốn hút máu Lăng Tiêu?

Ninh Túc cứng ngắc nói: “Hệ thống lợi dụng anh khôi phục lại năng lượng, xây dựng lại hệ thống quy tắc.”

Lăng Tiêu gật đầu: “Nếu hệ thống có cảm xúc, nhìn thấy cảnh tượng đó nhất định là vui đến nhảy cẫng lên.”

“Trong thế giới vô hạn, việc tạo ra thần là rất khó, nhưng điều không thể thiếu nhất chính là sự oán giận, hận thù và không cam tâm, hoa lăng tiêu có thể ăn chúng và đạt được một loại tái sinh khác là một điều vô cùng bất ngờ đối với nó.”

Ninh Túc ngẫm lại một chút, cũng cảm thấy thứ khốn kiếp đó hẳn là kích động đến mức phóng lên trời.

Với nó, Lăng Tiêu đã không còn đơn giản là báu vật nữa.

Sự thành công của hệ thống là năng lượng, thất bại cũng là năng lượng, năng lượng là nền tảng cho sự tồn tại của nó.

Nhóm Thiệu Nhược Dương nói hệ thống đã tiêu tốn rất nhiều năng lượng để tạo ra một đống thế giới phó bản này, cốt lõi trong đó chính là Boss lớn, cũng chính là Quỷ chủ ở thế giới bọn họ.

Lăng Tiêu có thể hấp thụ tử vong ở khắp nơi trong thế giới vô hạn, sau đó sinh ra Quỷ Chủ, khó trách hệ thống lại muốn hút máu của hắn.

“Anh chính là cỗ máy cơ động vĩnh viễn của thế giới vô hạn, là vòng lặp vô hạn của hệ thống.”

Lăng Tiêu: “…”

Thô nhưng thiệt.

Ninh Túc nghĩ vậy xong vô cùng căm giận, mím môi một cái, khẽ hỏi hắn: “Sau đó thì sao? Hệ thống lấy đi ký ức của anh, lợi dụng anh xây dựng lại quy tắc rồi rời khỏi thế giới của các anh đi đến thế giới khác ư?”

Lăng Tiêu: “Ừm, nó đã học được bài học nên đi đến một thế giới có trình độ thấp hơn.”

Ninh Túc: “Là thế giới của tụi em sao?”

Lăng Tiêu lắc đầu: “Trước khi đến thế giới của em, nó đã đi qua bốn thế giới rồi.”

Ninh Túc sửng sốt.

Khi hệ thống rời khỏi thế giới của Lăng Tiêu, Lăng Tiêu mới 19 tuổi, hiện tại là 188 tuổi, cách nhau 169 năm.

Ngoại trừ 10 năm ở thế giới của cậu, thì ở thế giới khác chỉ có 30 – 40 năm.

Nhưng nó đã tồn tại trong thế giới của Lăng Tiêu hơn chục năm gần trăm năm.

Ninh Túc rất nhanh đã hiểu được, đây chính là bài học mà hệ thống đã rút ra.

Nhóm Thiệu Nhược Dương nói, thời điểm hệ thống có nhiều năng lượng nhất là ở giai đoạn giữa và đầu của trò chơi.

Khi đó, người chơi sẽ không phá hủy thế giới phó bản, vẫn sẽ có đủ người mới vào trò chơi để bổ sung năng lượng. Cho nên hệ thống sẽ kiểm soát từng thế giới ở giai đoạn giữa và trước đó.

Ninh Túc: “Xảo trá.”

Lăng Tiêu: “Nó không chỉ xảo trá mỗi điều này thôi đâu.”

Sự xảo trá của hệ thống chỉ là một bài học rút ra từ thế giới của Lăng Tiêu.

Trong bài học này, ngoài việc rút ngắn thời gian ở một thế giới, Ninh Túc lập tức nghĩ tới một cái khác.

“Nó cho 10 người chơi top đầu những quyền lợi đặc biệt, cũng như bản đồ của phó bản, đều là vì nó không muốn người chơi nảy ra ý định nổi loạn.”

Ở thế giới thứ nhất, Tiêu Tình là cao thủ của căn cứ, cũng là người đầu tiên sinh ra sự phản kháng, dẫn dắt người chơi chống lại hệ thống.

Cô có năng lực, nhưng lại bị tra tấn bởi thế giới phó bản, điều này đã khiến cô muốn phản kháng.

Cô sẽ được rất nhiều người ủng hộ, bởi vì ngoài những người bị phát ngôn của cô làm cho bừng tỉnh, còn có nhiều người đang tuyệt vọng, không còn khả năng sống sót.

Dù sao thì cũng chết, vậy không bằng chơi lớn một lần xem.

Trong thế giới của bọn họ, hệ thống thường xuyên tổ chức các cuộc thi cá nhân và thi đấu guild hơn, sử dụng phần thưởng hậu hĩnh để thu hút người chơi tham gia, buộc 10 người chơi đứng đầu mùa giải trước phải tham gia.

Đó chính là đang giám sát tất cả những người chơi có năng lực phản kháng, cũng như thế lực guild đã lớn mạnh như thế nào.

Đồng thời, trao cho họ những đặc quyền và sự bảo vệ để họ không sinh ra phản kháng.

Ninh Túc vẫn còn nhớ rõ trong phó bản [Nô Lệ Hoa], Ninh Trường Phong đã nói với họ rằng hắn sẽ không chết.

Trong 10 người chơi đứng đầu tại căn cứ, ngoại trừ áo đen ra thì Ninh Túc chưa từng thấy ai chết trong phó bản cả.

Ngay cả Người Nhộng Sư Huyết Vi thể hiện kém cỏi trong phó bản [Giả Quỷ], đến cuối cùng vẫn có thể thoát khỏi địa ngục như thường.

Sẽ không chết trong phó bản, lại còn được vũ khí kỹ năng kinh người, đồng thời có những đặc quyền đáng ghen tị ở căn cứ.

Như vậy thì sao họ có thể sinh ra phản kháng được?

Trước khi Ninh Túc hiểu về hệ thống, cậu cũng không có bất kỳ ý kiến gì, ở đây sống rất thoải mái.

Ngoài ra các bản đồ giúp sống sót tồn tại, cũng là vì trấn áp nhóm người muốn “thử sức” kia.

Chó cùng rứt giậu, sự tồn tại của bản đồ mang đến cho người chơi tầm trung một con đường sống, ít nhất là hy vọng, ngăn cản những người chơi đứng đầu đoàn kết lại.

Lăng Tiêu gật đầu: “Còn gì nữa không?”

Lúc hắn nói lời này, ánh mắt đều tập trung về phía Ninh Túc.

Trong không gian ký ức chỉ có hai người, ánh mắt của hắn đương nhiên sẽ rơi vào Ninh Túc.

Nhưng lần này thì khác, ánh mắt này giống như một người dẫn đường, nói rằng cậu chính là mấu chốt của vấn đề này.

Ninh Túc lập tức nghĩ ra.

“Hệ thống coi con người như con kiến, với ham muốn năng lượng của nó thì giai đoạn đầu và giữa vẫn sẽ không thỏa mãn được nó.”

“Bài học mà nó rút ra ở thế giới thứ nhất không chỉ là rút ngắn thời gian ở lại một thế giới, mà còn không cần đưa tất cả người dân vào trò chơi, chỉ cần đưa một số người vào và biến những người đã chết trở thành chất hấp thụ năng lượng của nó rồi thả vào lại thế giới đó là được.”

Thế giới của bọn họ chính là như vậy.

Cái gọi là ngày tận thế zombie gì đó chẳng qua là người chơi và NPC do hệ thống thả ra thôi.

Lăng Tiêu nhếch cao khóe miệng, ánh mắt sáng ngời nhìn gương mặt cậu, vui vẻ gật đầu.

Niềm vui của hắn chắc chắn không phải là sự xảo trá và ác độc của hệ thống.

Ninh Túc gãi cằm, nắm tay hắn nói: “Hệ thống đã cùng anh đi qua rất nhiều thế giới, mỗi khi anh nhận ra có gì đó không đúng, chuẩn bị sinh ra ý thức phản kháng thì nó sẽ lợi dụng quái vật cây đen để nuốt chửng ký ức của anh, đúng không?”

Lăng Tiêu nắm ngược lại tay cậu, kéo về phía mình: “Ừm.”

“Hệ thống lấy đi thần kinh của anh, dùng nó cường hóa cho quái vật cây đen rồi sau đó lại lợi dụng nó nuốt chửng trí nhớ của anh.”

Cậu rầu rĩ nói: “Vừa nãy anh nhắc tới Thực Thần Hoa, ‘thực’ chính là mấu chốt, bởi vì anh mà em có được siêu năng lực hắc ám trong thời tận thế, có thể cắn nuốt năng lượng hắc ám. Còn nó thông qua thần kinh của anh, có thể nuốt chửng ký ức của người thường và ký ức của anh.”

Lăng Tiêu: “Đúng là vậy, nhưng so sánh giữa em và quái vật cây đen thì không hoàn toàn đúng.”

Ninh Túc gật đầu.

Tất nhiên là cậu khác với quái vật cây đen.

Cậu trưng mặt đơ nói: “Em sẽ báo thù cho anh.”

Lăng Tiêu cười khẽ ra tiếng: “Được, tất cả đều nhờ vào em. Nếu em cần giúp chỗ nào thì cứ nói anh.”

Ninh Túc: “…”

“Không phải anh hợp lại với thân thể thì chúng ta chiến đấu với hệ thống sẽ dễ dàng hơn sao?”

Lăng Tiêu: “Chứ không phải lúc nãy em nói muốn báo thù cho anh sao?”

Ninh Túc: “…”

“Một mình em không phải sẽ rất mệt và phiền phức à?”

Lăng Tiêu: “…”

Lăng Tiêu nhìn cậu mấy giây, mỉm cười vỗ vỗ mu bàn tay cậu: “Muốn anh và tên kia hòa làm một thì cứ nói thẳng.”

Ninh Túc: “…”

Cái tên đã đi qua nhiều thế giới và sống 188 năm này chính là con cáo già xảo quyệt.

Lăng Tiêu nói: “Có điều sau khi anh hợp xong, lỡ bị hệ thống bắt giữ, chúng ta cũng không biết nó sẽ làm ra chuyện gì đâu, cho nên trước khi chúng ta chưa chuẩn bị sẵn sàng thì không thể hành động hấp tấp được.”

Đúng thật là như vậy.

Ít nhất một nửa thế giới vô hạn đều vận hành dựa vào Lăng Tiêu, theo một ý nghĩa nào đó, Lăng Tiêu là Chúa Cha của rất nhiều Quỷ chủ.

Đối với hệ thống, Lăng Tiêu giúp đỡ nó và Lăng Tiêu chống lại nó, giống như một bên là thiên đường một bên là địa ngục vậy.

Một khi hệ thống biết Lăng Tiêu đã khôi phục trí nhớ, cho dù chỉ là nghi ngờ đi nữa thì nó có thể sẽ kích hoạt chương trình đáng sợ nhất, làm ra những việc cực đoan nhất.

Ninh Túc: “Anh nói chuẩn bị là chuẩn bị phá hủy hệ thống sao?”

Lăng Tiêu: “Nếu không thì là gì?”

Ninh Túc: “Nhưng làm sao phá hủy được nó đây?”

Lăng Tiêu: “Chỉ cần làm sập hoặc hủy hết tất cả thế giới phó bản là được.”

Ninh Túc đã đoán được đáp án.

Trong thế giới của Lăng Tiêu, ở phó bản cuối cùng, người chơi đang phá hủy thế giới, quan trọng là loại bỏ các NPC cốt lõi của thế giới phó bản.

Lăng Tiêu nói, cũng không hẳn là bọn họ thất bại, lúc đó hệ thống cũng suýt chút nữa đã tắt nguồn luôn còn gì.

Điều này cho thấy phương pháp này có hữu dụng.

Chỉ là…

Ninh Túc: “Có vài Quỷ Chủ…”

“Quỷ chủ vẫn cần phải tiêu diệt?” Lăng Tiêu như lập tức nhìn ra cậu đang suy nghĩ gì: “Chỉ bằng một câu nói từ Thần Hoa của em, chẳng phải bọn chúng sẽ lập tức răm rắp đổi phe, quay sang đối phó với những NPC cốt lõi khác à?”

Ninh Túc: “…”

Mặc dù vậy, nhưng gọi “thần hoa của em” thì không cần.

Nói chung nghe xong lời này, Ninh Túc đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Ninh Túc: “Còn muốn chuẩn bị thêm gì nữa? Chẳng phải anh thoát ra khỏi sự giam cầm của quái vật cây đen đã là sự chuẩn bị lớn nhất rồi sao?”

Lăng Tiêu: “Phá hủy hệ thống không phải chuyện nhỏ, ít nhất những người chơi khác cũng phải biết đến chuyện này, đương nhiên, nếu em không quan tâm đến sự sống chết của họ thì lại là chuyện khác.”

Ninh Túc đương nhiên quan tâm.

Ba mẹ cậu và bạn bè cậu đều ở đây.

Việc này quả thật cần có sự tham gia của người chơi, ít nhất họ vẫn nên biết và có chuẩn bị.

Nó không chỉ là một sự trợ giúp mà còn có thể là một sự bảo vệ.

Ninh Túc: “Việc này không khó, em có thể nói cho họ được.”

“Anh quên mất, nhóc zombie của chúng ta có ba là cao thủ top một căn cứ, còn mẹ là hội trưởng của guild lớn nhất căn cứ, là người có thể tung hoành ngang dọc trong căn cứ mà nhỉ.”

Ninh Túc: “…Không có mà, mẹ em còn chưa biết em là con trai mẹ, hai bọn họ chỉ mới bắt đầu có dấu hiệu ở bên nhau thôi.”

Nói đến đây mới nhớ, cậu vào thế giới ký ức của Lăng Tiêu đã được một thời gian, không biết bên ngoài đã trôi qua bao lâu rồi.

Cũng không biết Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong đã ra khỏi phó bản chưa.

Sau khi hóa giải hiểu lầm, Sư Thiên Xu chủ động mời Ninh Trường Phong cùng vào phó bản, thậm chí còn cười với Ninh Trường Phong trước khi vào phó bản.

Ninh Túc luôn có cảm giác bọn họ sắp đến với nhau rồi.

Ninh Túc muốn nhìn xem một chút, nhưng lại thực sự không muốn xa vòng tay của Lăng Tiêu, rời khỏi nơi đây.

Ninh Túc ngẩng đầu nhìn Lăng Tiêu, Lăng Tiêu cũng đang nhìn cậu.

“Chuyện muốn hỏi đã hỏi xong chưa? Không phải đã đến lúc nói chuyện quan trọng nhất rồi à?”

Vẻ mặt của Ninh Túc có chút mơ hồ: “Chuyện quan trọng nhất là chuyện gì?”

Có phải cậu đã bỏ qua thứ gì đó quan trọng rồi không?

Lăng Tiêu nói thẳng: “Em hôn anh là có ý gì?”

Ninh Túc: “…”

Kể từ sau nụ hôn đó, cái cách mà Lăng Tiêu nhìn cậu rõ ràng đã thay đổi.

Sâu thẳm lại tối tăm, có thể giam giữ cậu trong một thế giới không có kẽ hở.

Tầm mắt Ninh Túc đột nhiên rơi từ mắt xuống chóp mũi của hắn, không nhìn vào đôi mắt đó nữa.

Khi cậu di chuyển xuống, thấy trên môi Lăng Tiêu vẫn còn vết máu.

Máu à.

Trong nụ hôn vừa rồi, cậu đã nếm được mùi máu của Lăng Tiêu.

Là máu của Lăng Tiêu đó.

Quá kích thích.

Ninh Túc nuốt nước miếng, “Còn có ý gì nữa? Anh không biết thiệt à?”

“Thế, chúng ta có nên luyện tập thêm chút nữa không?”

Không nghe được câu trả lời của Lăng Tiêu.

Hồi sau, một giọng nói trầm thấp dễ nghe truyền đến: “Luyện như thế nào?”

Ninh Túc ngồi thẳng lưng, hếch cằm nói: “Em có thể dạy cho anh.”

Lăng Tiêu cười khẽ, dựa lưng vào thân cây: “Vậy nhờ em chỉ dạy thêm ha.”

“Anh tin em, em có mấy chục cuốn tiểu thuyết ngôn tình làm nền tảng. Đừng coi thường những cuốn tiểu thuyết khiến độc giả phát cuồng.”

Nói đoạn, cậu nhìn Lăng Tiêu.

Đương nhiên cậu nhìn vết máu trên môi Lăng Tiêu trước, “Đừng vừa đề ba vô là cắn em.”

Lăng Tiêu nghĩ nghĩ, “Được”

Ninh Túc tiếp tục cúi đầu nhìn xuống phía dưới — Không thể nhìn nhiều hơn, bọn họ chỉ hôn nhau thôi.

Ánh mắt ngây thơ của cậu nhìn vào tay Lăng Tiêu.

Ngón tay của Lăng Tiêu là dài nhất trong số các ngón tay mà Ninh Túc từng thấy qua, ngón tay dài sẽ khiến bàn tay hắn trông to hơn.

Ninh Túc nhìn tay hắn mấy giây, không hiểu sao lại nhìn về phía eo của mình.

Lăng Tiêu ấn ngón cái vào thái dương, có hơi dùng sức.

“A.” Ánh mắt Ninh Túc quay lại trên tay hắn, “Tay anh rất đẹp lại có lực, hẳn là nên tận dụng nó.”

Lăng Tiêu: “Ví dụ như?”

Ninh Túc: “Ví dụ như anh có thể đặt nó lên lưng em, vuốt sống lưng em.”

Lăng Tiêu: “Còn gì nữa?”

Ninh Túc: “Tạm thời hết rồi.”

Lời vừa dứt, Ninh Túc lập tức bị Lăng Tiêu kéo về phía trước.

Dựa theo lời cậu nói, Lăng Tiêu không hề cắn cậu mà trao cho cậu một nụ hôn rất nhẹ, nhẹ nhàng mà triền miên.

Hàng mi Ninh Túc run lên, ngước mắt lên nhìn hắn.

Đôi mắt kia tuy sâu như vực thẳm nhưng lúc này phần lớn đều bị cậu phủ kín.

Trong không gian ký ức chỉ còn lại tiếng động rất nhỏ của bọn họ.

Khi họ nhìn về phía nhau, lập tức trở thành thế giới chỉ dành cho hai người.

Lăng Tiêu làm theo chính xác “chỉ dạy” của cậu, còn bổ sung thêm mấy cái khác.

Hàng chục cuốn tiểu thuyết ngôn tình đều bị đánh bại trước hàng chục nghìn thế giới phó bản.

Lúc Ninh Túc đứng dậy có hơi mơ màng, “Anh…”

Lăng Tiêu lười biếng dựa vào thân cây cười nói: “Trong thế giới phó bản không được có chuyện tình yêu sao?”

Ninh Túc: “Thế sao lúc nãy anh cắn đến chảy máu hả?”

Lăng Tiêu: “Anh tưởng zombie nếm được vị máu sẽ hưng phấn hơn?”

Ninh Túc: “…!”

Ninh Túc cúi đầu đi về phía trước, lúc chuẩn bị rời khỏi không gian ký ức lại bị Lăng Tiêu kéo về.

Đây là lần đầu tiên Lăng Tiêu giữ cậu lại khi cậu rời đi.

Hắn cúi đầu, lại cho cậu thêm một chút máu, “Anh xin lỗi mà, lần sau anh sẽ dịu dàng hơn.”

Ninh Túc: “…”

Ninh Túc trưng mặt đơ, “Biết rồi.”

Lăng Tiêu buông tay cậu ra, “Đi đi.”

Ninh Túc vừa định rời đi lại quay đầu lại, mím môi hỏi: “Bọn họ đều đã chết hết rồi sao?”

Câu hỏi này được hỏi một cách không đầu không đuôi, nhưng Lăng Tiêu lại hiểu được.

Hắn nói: “Không hẳn.”

Ninh Túc sửng sốt, khi trông thấy cảnh tượng kia cậu còn tưởng bọn họ đều đã chết, chỉ còn lại mỗi mình Lăng Tiêu.

Có một điều mà bọn họ ai cũng chưa nói.

Họ đều biết việc phá hủy hệ thống là đi ngược lại với quy luật khi hệ thống đang ở trạng thái hỗn loạn yếu ớt nhất, họ dành toàn bộ sức lực để xây dựng một thế giới phó bản nhằm phá hủy hệ thống.

Tất cả họ đều biết thế giới phó bản kia được xây dựng trên chính hành tinh quê hương của họ.

Tuy nhiên lại không ai nói ra, có phải nếu phó bản bị phá hủy thì hành tinh mà họ ngày đêm muốn quay trở lại cũng sẽ bị phá hủy không.

Không có người nào nói.

Không phải là không ai biết.

Mỗi khi Ninh Túc nghĩ đến phó bản đó, sẽ càng nhận ra sự hèn hạ của hệ thống và sự bi tráng của họ.

Nếu tất cả họ đều chết, một con zombie như cậu cũng sẽ rất buồn.

Hóa ra không phải vậy?

Ninh Túc: “Thật sao?”

Lăng Tiêu trầm mặc mấy giây, gật đầu nói: “Ít nhất lúc đó Thiệu Nhược Dương hẳn là chưa chết, chẳng qua anh không biết anh ta đã đi đâu.”

Còn một điều mà cả hai đều không nói.

Nhưng mà, đã hơn một trăm năm trôi qua.

Dù thế nào đi nữa, đây cũng là một tin tức khiến Ninh Túc ấm lòng.

Cậu vui vẻ nhìn Lăng Tiêu: “Em ở tương lai chờ được anh rồi nha.”

Lúc đó cậu để lại một câu cho Lăng Tiêu, nói cậu sẽ ở tương lai đợi hắn, chính là muốn nói với hắn rằng dù thế nào đi chăng nữa, cậu vẫn sẽ ở bên cạnh hắn.

Dù họ đã chết nhưng cậu vẫn còn đây.

Bây giờ xem ra tình huống lại tốt hơn cậu tưởng, nhưng cậu vẫn muốn nói câu tiếp theo của câu đó.

Lăng Tiêu sửng sốt một lát, sau đó cười nói: “Hình như cũng không có lâu lắm.”

169 năm đó không ở vĩ độ mà họ biết.

Ninh Túc cũng cười theo, chuẩn bị rời đi, cậu bế hai đứa nhỏ ra ngoài, chỉ vào Quỷ Sinh nói: “Còn nhớ nó không, con trai anh đó.”

“Anh có nghĩa vụ phải giúp nó giải bài tập toán.”

Quỷ Sinh lập tức lấy sách giáo khoa toán và bài tập về nhà ra.

Ninh Túc nắm lấy tay Mạn Mạn, nói: “Giúp Quỷ Sinh làm bài tập toán còn dễ hơn chăm sóc một cô gái thu hút người khác như A Phi.”

Quỷ Sinh: “Ò!”

Lăng Tiêu: “…”

Mạn Mạn: “…”

Hai người, có phải hiểu lầm điều gì rồi không?

Lăng Tiêu nhìn Quỷ Sinh: “Trình độ toán của con trai nhà mình là?”

Quỷ Sinh: “Cộng trừ trong phạm vi mười, đếm có thể đếm đến 100!”

Lăng Tiêu: “Vậy anh cần phải phụ đạo nó cái gì?”

Quỷ Sinh: “Cộng trừ trong vòng hai mươi, đếm đến 200!”

Không biết vì sao, Lăng Tiêu lại có một loại cảm giác vượt quá phạm vi hiểu biết.

Ninh Túc đã cùng Mạn Mạn vui vẻ rời đi.

Khi ra khỏi không gian ký ức, cậu đã ở nhà.

Không thấy gì khác, cậu đi thẳng đến guild Ngân Hoa.

Lão tổng quản nói với cậu: “Có lẽ chiều nay hội trưởng sẽ ra rồi đấy, đúng lúc bác đang tính đi đón ngài ấy, cháu đi cùng không?”

Ninh Túc nhanh chóng chạy ra ngoài: “Bác đi trước đi!”

Cậu chạy tới cổng lớn guild Ngân Hoa, vừa nhìn lên đã thấy đại sảnh trò chơi ngay.

Nhìn lên nữa là căn nhà trên đại sảnh.

Cậu gõ cửa nhưng lại không nghe thấy tiếng động nào ở bên trong.

Đang suy nghĩ không biết Thần Hoa đại nhân lại đi thế giới phó bản nào, vừa quay người lại đã thấy Lăng Tiêu đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.

Vẻ hơi mệt mỏi dừng ở giữa hai hàng mày của hắn.

Hắn cười nói: “Muốn đi ăn khuya không?”

Trái tim Ninh Túc đập thịch một cái.

Lăng Tiêu bên này không cười rộ lên như bên kia, ngược lại làm Ninh Túc có cảm thấy dịu dàng hơn.

Nhìn hắn, Ninh Túc lại nhớ tới nụ hôn vừa rồi, trong lòng dâng lên một cảm giác tội lỗi xúc phạm thần linh và chột dạ không sao giải thích được.

“Sao vậy?” Lăng Tiêu nhìn đôi mắt sáng rực của cậu, nói: “Hôm nay nhìn cậu có hơi là lạ.”

Ninh Túc không thể nói ra được.

Chẳng lẽ nói, Thần Hoa đại nhân à, vào lúc mà anh không hay biết chúng ta đã cặp bồ rồi sao?

Quả thật có hơi muốn nói thiệt.

“…”

Ninh Túc: “Đi gặp ba mẹ đi.”

Lăng Tiêu: “…?”

Ninh Túc lập tức đứng thẳng: “Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong sắp ra khỏi phó bản rồi! Chúng ta cùng đi xem kết quả của bữa liên hoan lần trước đi!”

Bình luận về bài viết này