Nhóc Zombie – 159

Căn cứ trò chơi

Editor: Cô Rùa

*

Nghe thấy Lăng Tiêu đồng ý dứt khoát như vậy, Ninh Túc lại không biết nên nói gì cho tốt.

Nếu Lăng Tiêu khôi phục lại được trí nhớ thì nhất định sẽ ước sao có thể khiến hệ thống chết vạn lần.

Thế nhưng trong trí nhớ của hắn hiện tại, có lẽ hệ thống vẫn chưa làm gì khiến hắn không thể tha thứ, nó dẫn đường khi hắn mất trí nhớ, thậm chí có thể coi là một “người” rất quan trọng.

Ánh mắt của cậu quá dễ đoán, Lăng Tiêu phì cười một tiếng: “Trước khi cậu hỏi thì tôi đã quyết định làm vậy rồi.”

Ninh Túc: “Từ khi nào cơ?”

Lăng Tiêu: “Không lâu trước đây, khi mà hệ thống yêu cầu tôi giết cậu.”

Ninh Túc “Ò”, cậu gần như đã quên mất hệ thống muốn giết mình.

Cho nên khi hệ thống muốn giết cậu thì kết cục đã định sẵn.

Nếu là vậy Ninh Túc cũng không chút bận tâm hỏi: “Anh và hệ thống có quan hệ như thế nào?”

Lăng Tiêu: “Không rõ lắm.”

Ninh Túc: “…”

Đây là câu trả lời mà cậu chưa bao giờ nghĩ tới.

Lăng Tiêu: “Hệ thống chắc hẳn đã xóa trí nhớ của tôi rất nhiều lần, thành thử ra ký ức về nó cũng trở nên mơ hồ, tôi chỉ nhớ mang máng là tôi và nó cùng duy trì thế giới vô hạn, không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì. Sau lần mất trí nhớ gần đây nhất, tôi nhìn thấy Quỷ chủ mới biết bản thân đã từng làm gì đó, nên mới cứ tiếp tục như vậy.”

Ngàn vạn lần không ngờ tới, hệ thống cũng bị lãng quên theo.

Ninh Túc không biết nên vui hay buồn nữa.

Cậu cho rằng hệ thống sẽ rút hết ký ức có thể làm Lăng Tiêu phản kháng và chỉ để lại ký ức có lợi cho nó, khiến Lăng Tiêu không nỡ phá hủy nó.

Song Lăng Tiêu không có nhiều ký ức về nó, đương nhiên là chuyện tốt.

Tuy nhiên, điều này cũng đủ chứng minh hệ thống trí nhớ của hắn thực sự bị tổn hại rất nghiêm trọng.

Ninh Túc chớp chớp mắt: “Thần Hoa đại nhân à, có khi nào một ngày nào đó anh cũng sẽ quên tôi không?”

“Nếu không có hệ thống can thiệp thì sẽ không có chuyện đó, với cả…” Lăng Tiêu nhìn về phía ngực Ninh Túc, “Cho dù có mất trí nhớ, tôi vẫn sẽ biết cậu là một người rất quan trọng với tôi.”

Ninh Túc nghĩ tới biểu hiện của Lăng Tiêu khi mất trí nhớ trong phó bản [Hợp Nhớ], hoàn toàn yên tâm.

“Nếu chúng ta định chống lại hệ thống thì tôi phải trả lại tim cho anh.”

Cậu vẫn nhớ những lời Lăng Tiêu nói, không có trái tim thì năng lực của hắn sẽ giảm đi rất nhiều.

“Chúng ta cùng đến thế giới [Nô lệ hoa] nhé?”

Lăng Tiêu: “Đến lúc đó hẵng nói sau, hiện tại cậu cứ để ở chỗ cậu đi. Chắc cũng đâu phải ngày mai là phá hủy nó liền đâu đúng không?”

Ninh Túc: “Nếu là ngày mai thì sao?”

Lăng Tiêu: “Vậy thì tối nay đi thôi.”

Ninh Túc cười nói: “Thần Hoa đại nhân à, sao anh lại tốt với tôi dữ vậy?”

Ngay cả chuyện phá hủy hệ thống đều muốn đồng hành bên cậu bất cứ lúc nào.

Lăng Tiêu cũng nở nụ cười, “Em không biết thật sao?”

Ninh Túc không nói nữa, chỉ cười.

Cậu ngồi bên đường, đầu hơi nghiêng nghiêng, khi cười đôi mắt rất sáng. Cằm cậu vẫn ngưỡng cao, là một tư thế vô cùng thích hợp để hôn.

Lăng Tiêu cúi xuống lại gần cậu, rất gần, đến mức hơi thở của họ hòa lẫn vào nhau.

Đôi mắt họ phản chiếu cùng một ánh sáng ban đêm mờ ảo, có lẫn nhau.

Ninh Túc vẫn không nhúc nhích, cậu giữ nguyên tư thế đó thậm chí còn cười như được mùa.

Lăng Tiêu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cậu.

Khi hắn cúi đầu, bọn họ đang ở trên con phố vắng vẻ.

Khi ngẩng đầu lên, đám đông ồn ào từ từ xuất hiện xung quanh họ, giống như một cảnh phim.

Ninh Túc ngồi xổm dưới ngọn đèn đường bên đường, cong mắt nhìn hắn.

Như vậy mới tốt.

Bên kia là cậu chủ động, bên này là Lăng Tiêu chủ động.

Trên con phố trung tâm nhộn nhịp cùng ánh đèn đường ấm áp, đôi mắt đào hoa nở nụ cười vui vẻ nhìn hắn tựa như những vì sao trên bầu trời tụ lại trong nước.

Lăng Tiêu đứng dậy, cúi đầu nhìn cậu, trong lồng ngực dâng lên những cảm xúc mãnh liệt nhưng mềm mại.

Hắn lại khom người xuống, muốn đồng thời duỗi cả hai tay ra nhưng chợt khựng lại trong một giây, cuối cùng chỉ duỗi một cánh tay.

Ninh Túc nắm lấy tay hắn đứng dậy.

Cậu có thể cảm nhận được Lăng Tiêu nắm tay mình chặt hơn bình thường, có thể cảm nhận trái tim đập đến lồng ngực đều thấy đau.

Dựa vào điều ấy, cậu biết Lăng Tiêu không bình tĩnh.

Ninh Túc bặm môi lại, nhưng vẫn không nhịn được mà bật ra một nụ cười.

Cuộc đời của Lăng Tiêu ấy à.

Năm 19 tuổi, năm gần 190 tuổi, khi hắc ám đầy bạo lực, khi sạch sẽ như vị thần, đều yêu cậu hết lần này đến lần khác.

Ninh Túc: “Anh đừng có thích em quá.”

Nếu cậu có một cái đuôi, nhất định lúc này nó sẽ vểnh lên ​​trời cao, đong đưa dập dờn.

Lăng Tiêu cười nói: “Anh không biết em đang nói gì hết, anh nói thích em hồi nào?”

Ninh Túc: “Thần Hoa đại nhân à, là người thì phải thành thật, anh rõ ràng đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên.”

“Lúc ấy anh đang định giết em, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của em thì dừng lại. Người ta là thấy sắc nổi lòng tham, còn anh là thấy sắc không sát sinh.”

Lăng Tiêu: “…”

Ninh Túc: “Đương nhiên, đối với hệ thống mà nói là mê trai bỏ bạn.”

Lăng Tiêu: “Còn Ninh Trường Phong và Sư Thiên Xu thì sao?”

Ninh Túc: “…”

Ninh Túc: “Ninh Trường Phong dù sao cũng nói yêu bạn của ba không có vấn đề gì mà.”

Lăng Tiêu không tỏ ý kiến, “Mong chờ sau này ghê.”

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Lăng Tiêu đã đưa Ninh Túc trở lại ngôi nhà sân vườn nhỏ của cậu.

“Ngày mai dẫn em đi ăn bít tết nha?”

Ninh Túc gật đầu: “Tốt nhất là buffet bít tết, kiểu không giới hạn á.”

Lăng Tiêu: “Không cần buffet, em cứ gọi thỏa thích đi.”

Ninh Túc có cảm giác mơ hồ hắn đang ra vẻ.

Nhưng cậu rất thích loại ra vẻ này.

Ninh Túc ngẩng đầu hôn lên cằm hắn, sau đó hí hửng bước vào nhà.

Sau khi vào cửa một hồi, cậu lại thò đầu ra ngoài, trông thấy Lăng Tiêu vẫn còn chưa rời đi.

Lăng Tiêu thấy cậu thò đầu ra ngoài, lúc này mới rời đi.

Ninh Túc nhìn theo bóng lưng của hắn, lẩm bẩm: “Đàn ông khi yêu đúng là dính người.”

Sau khi bóng lưng Lăng Tiêu khuất khỏi tầm mắt, cậu bước ra ngoài hai bước, nhìn mấy giây rồi vui vẻ chạy vô lại.

Việc đầu tiên cậu làm khi vào nhà chính là đón Quỷ Sinh ra.

Trong không gian ký ức, nhìn Lăng Tiêu rất mệt mỏi, bộ dáng không muốn nói chuyện.

Ninh Túc: “…”

Cậu nhìn sang Quỷ Sinh, không hiểu sao lại thấy một chút đáng thương toát ra từ trên người nó.

Ninh Túc: “…”

Bởi vì đang trong không gian ký ức nên Ninh Túc không dám hỏi, sợ hỏi ra bi kịch gia đình. Nhưng vừa ra ngoài, Ninh Túc đã lập tức hỏi Quỷ Sinh: “Mày học hành sao rồi?”

Quỷ Sinh kiêu ngạo ưỡn cái ngực nhỏ: “7+8=15!”

“15+15=30!”

Ninh Túc quá đỗi kinh ngạc: “Ngay cả 15 + 15 = 30 mà mày cũng biết! Cái này vượt quá 20 trong phép cộng trừ rồi.”

Quỷ Sinh: “Ò!”

Ninh Túc: “Cực khổ rồi!”

Quỷ Sinh: “Ò!”

Chỉ là không biết tại sao nó lại có bộ dáng rất chi là tội nghiệp, nhất là khi bụng đói kêu ọt ọt.

Quỷ Sinh: “Có hoa hông ạ? Hay lá non cũng được.”

Ninh Túc: “…”

Thấy hiệu quả dạy kèm rất tốt, Ninh Túc còn định gửi Quỷ Sinh cho Lăng Tiêu tiếp, nhưng lương tâm không cho phép, cuối cùng vẫn từ bỏ ý định đó.

Mạn Mạn no căng bụng định ợ một cái lập tức bịt kín miệng.

Quỷ Sinh: “Ỏ?”

Ninh Túc: “Ngày mai dẫn mày đi ăn bò bít tết!”

Quỷ Sinh: “Oa ~”

Nó lập tức ôm lấy chân Ninh Túc, hạnh phúc cọ cọ.

Ninh Túc vuốt cọng tóc vểnh của nó.

Bọn họ đều nói Quỷ Sinh giống cậu.

Thằng ngốc dở toán này có chỗ nào giống cậu chứ?

Nhưng thiên sứ ngốc nghếch nhỏ thực sự rất dễ thương.

Khoảng bốn giờ chiều hôm sau, Lăng Tiêu tới đón bọn họ.

Là nhóm khách hàng đầu tiên vào buổi tối, họ bước vào một nhà hàng phục vụ món bít tết ngon nhất trong căn cứ.

Không lâu sau, Ninh Trường Phong và Sư Thiên Xu cũng đi ăn tôm hùm.

Lúc Ninh Túc đang ăn bít tết thì nhận được tin nhắn từ Ninh Trường Phong.

Ninh Trường Phong:【Con trai, ba muốn tỏ tình.】

Ninh Túc ngồi thẳng dậy hỏi:【Sao lại đột ngột vậy?】

Ninh Trường Phong:【Bầu không khí quá tốt nên tự dưng nảy ra ý tưởng này, vừa nảy ra thì không có cách nào kìm chế được. 】

Ninh Túc:【Nhưng ba có nắm chắc không á? 】

Ninh Trường Phong:【Cứ yên tâm.】

Ninh Túc:【…】

Ninh Trường Phong không rep tin nhắn cậu nữa.

Trong lúc chờ đợi Ninh Túc có chút lo lắng, bọn họ đều đã ăn xong mà hắn vẫn còn chưa trả lời cậu.

Lăng Tiêu hỏi: “Làm sao vậy?”

Ninh Túc nói nhỏ với hắn: “Ninh Trường Phong nói ổng muốn tỏ tình với Sư Thiên Xu, nhưng sau đó lại không rep tin nhắn em nữa.”

Lăng Tiêu: “Đi xem thử không?”

Ninh Túc: “… Đi.”

Nhà hàng Ninh Trường Phong và Sư Thiên Xu ăn tôm hùm cách nhà hàng họ ăn bít tết hơi xa, đi đến đó phải mất hơn nửa tiếng.

Khi họ tới nơi, Ninh Trường Phong và Sư Thiên Xu đều không còn ở đó nữa.

Nhưng nhà hàng lại vô cùng náo nhiệt.

“Không thể tin được, Ninh Trường Phong lại đi ăn với Sư Thiên Xu!”

“Còn đụng mặt cả pháp sư áo đen nữa chớ!”

“Sư Thiên Xu cũng thật xui xẻo, ăn có bữa cơm mà đụng phải hai tên mình ghét nhất.”

“Không đúng nha, tôi cảm thấy Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong có gì đó không bình thường.”

Ninh Túc: “…”

Lần trước cậu từng nói với Ninh Trường Phong, pháp sư áo đen hình như vì yêu mà sinh hận Sư Thiên Xu.

Cậu chợt có một suy đoán.

Suy đoán này vừa xuất hiện đã được chứng thực ngay sau đó.

Ninh Trường Phong:【Tỏ tình.】

Ninh Trường Phong:【Vốn là lúc mới nảy ra ý định ấy đã không dập tắt được nữa rồi, đến khi cái tên trời ơi đất hỡi pháp sư áo đen kia bước tới làm ba cái trò khùng điên thì lại càng không thể khống chế.】

Ninh Túc:【…】

Ninh Túc:【Cho nên, kết quả sao rồi?】

Ninh Trường Phong không có trả lời cậu ngay, điều này khiến Ninh Túc rất khẩn trương.

Vất vả lắm mới đi đến được bước này, nếu Sư Thiên Xu tránh né Ninh Trường Phong bởi vì quá nhanh quá đột ngột, thì sẽ rất đáng tiếc.

Ninh Trường Phong:【Cổ nói trước giờ chưa từng nghĩ đến việc ở bên người đàn ông nào, nên cổ sẽ thử một lần xem sao.】

Ninh Túc:【!】

Chỉ cần đọc dòng chữ này, Ninh Túc đã có thể tưởng tượng được Ninh Trường Phong khi nói ra những lời này sẽ trông như thế nào.

Quá thuận lợi!

Thật tốt quá!

Sau khi biết chuyện, Ninh Túc cũng ngừng nhắn tin cho Ninh Trường Phong.

Hẳn là lúc này Ninh Trường Phong cũng không rảnh nhắn tin cho cậu.

Ninh Túc vui vẻ báo tin này cho Lăng Tiêu, đợi Ninh Trường Phong quay lại kể chi tiết cho mình nghe.

Khoảng mười giờ tối, Ninh Trường Phong mới trở về.

Đương nhiên là ghé qua nhà con trai mình trước.

Quả thật là khuôn mặt tràn ngập gió xuân.

Ninh Trường Phong: “Tôi đã nói cổ thích tôi rồi mà, ở phó bản đều đã thể hiện hết ra như vậy, còn mời tôi đi ăn tôm hùm nữa!”

“Chứ Sư Thiên Xu bình thường làm sao có thể mời đàn ông đi ăn chứ.”

Ninh Túc: “Đúng đúng đúng, anh nói gì cũng đúng.”

Ninh Trường Phong kể lại tình huống lúc đó.

Ninh Túc cũng cười vui vẻ giống hắn.

Hai cha con ở đó cười suốt đêm.

Ninh Trường Phong: “Trong phó bản, cổ cư xử rất kỳ lạ, tôi còn nói lòng phụ nữ sâu như đáy biển, không đoán ra.”

“Bây giờ xem ra đó chính là thích, một biểu hiện vụng về của thích. Nếu là bình thường, mắc gì cổ lại hành động kỳ quặc như vậy.”

Ninh Túc: “Đúng đúng đúng.”

Ninh Trường Phong: “Cũng có thể là lạt mềm buộc chặt chăng?”

Ninh Túc: “… Không đúng lắm đâu?”

Ninh Trường Phong: “Cũng không khác mấy.”

Sau khi hai người cười chán chê xong, Ninh Trường Phong hỏi cậu: “Bây giờ có thể nói cho cổ biết được rồi nhỉ, nếu để lâu, đợi cổ biết thì sẽ giận đó.”

Ninh Túc gật đầu: “Nói luôn, hoặc để mai nói cũng được.”

Ninh Trường Phong: “Nói sao đây? Nếu cậu trực tiếp nói cho cổ biết cậu là con trai của cổ, cổ có tin không?”

Ninh Túc cũng không biết.

Quả thực, nếu có người chỉ kém hai ba tuổi đột nhiên xuất hiện nhận mình là mẹ thì đa số mọi người sẽ không tin, còn muốn chửi thằng khùng nữa.

Ninh Trường Phong: “Nếu không thì để tôi nói?”

Ninh Túc lắc đầu.

Dù thế nào đi nữa, cậu cũng phải tự mình nói ra điều này.

Ninh Túc: “Ngày mai tôi sẽ đích thân nói với chị ấy.”

Ninh Trường Phong: “Được rồi, vậy cậu nói đi.”

Ninh Trường Phong không nói sẽ đi theo, Ninh Túc muốn tự mình nói với Sư Thiên Xu, tốt nhất chỉ có hai người bọn họ, không cần thêm một ai khác.

Để cho Sư Thiên Xu có không gian suy ngẫm lại.

Cả hai đều nghĩ như vậy.

Ngày hôm sau, sau khi Ninh Túc đưa hai đứa nhỏ đến trường thì lập tức đi tìm Sư Thiên Xu.

Lão tổng quản nói Sư Thiên Xu đang họp, Ninh Túc cũng không quấy rầy cô mà quay về trước.

Cậu hồi hộp chuẩn bị rất lâu, đến chiều lại ghé lại.

Lần này Sư Thiên Xu đã rảnh hơn, trước tiên Ninh Túc tặng cô một bó hoa mà cậu cố ý mua.

“Cám ơn nha.” Sư Thiên Xu khảy một đóa hoa cẩm chướng màu vàng, “Tôi nhớ lần đầu cậu tặng hoa cho tôi cũng có hoa cẩm chướng.”

Ninh Túc gật đầu, “A, đúng vậy. Chị thích không?”

Cậu đè ngón tay vào quần một lúc rồi lại khép lại với nhau, ngẩng đầu nhìn cô, mở miệng nhưng nhất thời không nói được lời nào.

Sư Thiên Xu thu hồi ánh mắt, nhìn hoa cẩm chướng nói: “Tôi thích nó, rất thần kỳ, lần đầu tiên nhìn thấy nó thì đã thấy thích rồi.”

Ninh Túc bất giác “A” một tiếng, nói ra những lời đã ấp ủ trong lòng: “Hội trưởng à, em có chuyện muốn nói với chị.”

Sư Thiên Xu: “Lát nữa nhé, tôi đã đặt trước một nhà hàng để ăn tối, có mời cả Ninh Trường Phong nữa.”

“A.” Ninh Túc có chút mơ hồ.

Sư Thiên Xu mỉm cười với cậu, nói: “Có chuyện này tôi chưa nói cho cậu biết, tôi dự định sẽ thử quen Ninh Trường Phong, anh ta không phải người ngoài, chờ lát nữa cậu nói luôn là được.”

Cũng đúng, trong chuyện này Ninh Trường Phong quả thực không phải người ngoài.

Sư Thiên Xu cũng sẽ biết Ninh Trường Phong chính là ba cậu.

Ninh Túc nghĩ nghĩ, nói: “Dạ.”

Nhà hàng Sư Thiên Xu chọn thật sự ngoài dự kiến, đó không phải là loại nhà hàng cao cấp mà cô yêu thích.

Trong một nhà hàng sân vườn yên tĩnh, có chút giống với đặc sản nông trại mà Ninh Túc đã ăn trước đó.

Sư Thiên Xu đã đặt một phòng riêng, trong sân nhỏ chỉ có hai phòng, không gian rất đẹp và yên tĩnh.

Lúc Ninh Trường Phong tới, trên mặt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy Ninh Túc.

Ninh Túc cũng không có cách nào giải thích ngay với hắn được.

Món đầu tiên được dọn lên rất nhanh, hóa ra là món gà rán sốt ớt mà Ninh Túc rất thích.

Nguyên con gà được cắt thành từng miếng nhỏ xào với nước sốt gồm ớt tươi xanh và ớt khô đỏ.

Có lẽ là vì con gà không quá to nên hai chiếc đùi gà không bị cắt ra, vẫn còn nguyên xi.

Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong đồng thời gắp một cái đùi gà cho vào bát của cậu.

Ninh Túc sửng sốt một chút, vui vẻ cười.

Khi còn nhỏ, cậu biết đùi gà là phần ngon nhất trên con gà.

Trước đây cậu từng ở rất nhiều nhà, cậu nhìn thấy họ cho đứa con thân yêu của họ cả hai chiếc đùi gà, mà Ninh Túc vào lúc tốt nhất cũng chỉ được một cái cánh gà thôi.

Cậu thường gặm đầu gà, nhìn đứa trẻ ăn đùi gà.

Cậu rất muốn thử, nhưng đùi gà lại là món mà trẻ con thích nhất.

Cậu thích ăn đùi gà vì dạ dày của cậu bị ảnh hưởng bởi não, có bộ lọc như vậy đối với đùi gà.

Đến một ngày nọ, cậu cũng trở thành một đứa trẻ có hai đùi gà.

À, không chỉ một đứa trẻ có hai đùi gà, mà còn là một người có thể ăn bao nhiêu bít tết tùy thích nữa.

Sư Thiên Xu: “Ăn đi.”

Ninh Túc: “Dạ vâng!”

Trước khi ăn đùi gà, cậu gắp cho Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong mỗi người một miếng thịt, sau đó vui vẻ gặm đùi gà.

Sau khi cậu ăn xong hai đùi gà, Sư Thiên Xu buông đũa xuống nói: “Được rồi, cậu muốn nói gì với tôi.”

Ninh Túc lập tức buông đũa, vội nuốt miếng gà xuống.

Ninh Trường Phong cũng buông đũa theo.

Trong phòng riêng lập tức không có tiếng nhai đồ ăn.

Ninh Túc lại cảm thấy căng thẳng.

Nhưng lần này cậu không hề do dự.

“Hội trưởng, lần trước chị có nói muốn em làm em trai chị, nhưng em không đồng ý.”

Sư Thiên Xu: “Ừm.”

“Em không đồng ý, không phải vì em không thích chị, cũng không phải vì không muốn có quan hệ gì với chị, mà là vì em không thể là em trai chị được.”

Sư Thiên Xu: “Tại sao?”

Ninh Túc mím môi, nhìn thẳng vào cô: “Bởi vì em là con trai chị.”

Nói xong lời này, không chỉ Ninh Túc mà cả Ninh Trường Phong đều có chút khẩn trương.

Sư Thiên Xu không nói gì.

Cô sẽ tin chứ?

Người bình thường đều sẽ không tin điều đó nhỉ?

Có điều, chắc cô cũng sẽ biết Ninh Túc sẽ không đùa giỡn loại chuyện này, cô sẽ phản ứng như thế nào?

Sư Thiên Xu càng im lặng, hai người họ càng lo lắng.

Ninh Túc: “Nghe có vẻ hơi quá nhưng đó là sự thật, em đã du hành về 20 năm trước, vào trong trò chơi này.”

Cô cầm tách trà lên, nhấp một ngụm trà, rất bình tĩnh nói: “Cuối cùng cũng chịu nói rồi à.”

Hai người ngạc nhiên nhìn cô.

Ninh Túc có chút sững sờ: “Hội trưởng, chị biết rồi ư?”

“Ừ.” Sư Thiên Xu nói: “Tôi không chỉ biết cậu là con trai tôi, còn biết cậu là con trai của Ninh Trường Phong.”

“…”

Sư Thiên Xu cười cười nhưng trong giọng thì không tăng lên, ý cười mờ nhạt, “Không phải muốn gạt tôi sao? Sao lại không tiếp tục nữa?”

“…”

Hai người đồng thời cúi đầu ăn cơm.

Ninh Túc kẹp đùi gà đã bị gặm lên, tìm kiếm những sợi thịt gà còn trên đó để ăn.

Ninh Trường Phong gắp một thứ gì đó lên ăn, nhai hai cái mới phát hiện ra đó là ớt chỉ thiên.

Sư Thiên Xu: “Nếu không phải tôi thể hiện như muốn kết hôn với Ninh Trường Phong, thì có phải hai người vẫn còn muốn giấu tôi đúng không?”

“…”

“Chờ đã!” Ninh Trường Phong sực nhận ra, “Cô giả bộ?”

“Trong phó bản cô biểu hiện kỳ quái như thế thì ra là do vậy!”

Sư Thiên Xu: “Nếu không thì anh nghĩ gì? Trước đây chúng ta chính là đối thủ trong trò chơi, sau này chúng ta có thể sẽ là đối thủ giành con.”

“…”

Cái gì mà bạn của cha, cái gì mà kẻ thù giết cha, hóa ra lại là kẻ thù giành con?

Ninh Trường Phong đột nhiên đứng lên: “Sư Thiên Xu, cô thật quá đáng! Chuyện kiểu này làm sao có thể giả vờ được, sao có thể lừa dối người khác như vậy!”

Sư Thiên Xu cũng đứng lên: “Anh còn nói tôi? Không phải anh cũng giả bộ sao? Anh mỗi ngày đều giả vờ Ninh Túc không phải con anh cũng thật là vất vả nhỉ! Tôi là mẹ nó, sao anh lại không nói cho tôi biết?!”

Ninh Trường Phong: “Hai cái này sao mà giống nhau được? Cô đang đùa giỡn tình cảm của người khác, đây là tội ác tày trời!”

Sư Thiên Xu: “Tôi đùa giỡn tình cảm của người khác hồi nào? Không phải tôi đã nói sẽ thử rồi hay sao?”

Ninh Túc: “…”

Cậu lại nhớ đến lần đầu tiên khi cậu nhìn thấy hai người đứng chung một khung hình, lúc đó cũng là đánh nhau ì xèo các kiểu con đà điểu.

Nhưng cậu thật sự không hề nghĩ tới, cảnh nhận mẹ cũng sẽ như thế này.

Đừng nói bởi vì cậu mà hai người vốn đã hoà giải lại trở về làm kẻ thù một mất một còn nữa nha?

“…”

Ninh Trường Phong trố mắt nhìn cô: “Cô nói thử là nghiêm túc chứ không phải gạt tôi sao?”

“Nhưng như vậy cũng không được, cô phải nói cho rõ ràng  cô muốn thử là vì Ninh Túc, hay là vì bản thân!”

Sư Thiên Xu: “Anh nói cái gì đấy? Không muốn thử thì thôi khỏi, căn bản không cần thử.”

“Ninh Túc chỉ là một đứa trẻ, nó không hiểu chuyện, nhưng đến ngay cả anh cũng không hiểu sao? Nếu tình huống xấu nhất xảy ra, cùng lắm anh cho tôi tinh trùng bỏ ống nghiệm thôi.”

Ninh Túc: “…!”

Cậu tự thẹn với chuyên ngành của mình.

Sở dĩ từ đầu cậu không nói cho Sư Thiên Xu biết là vì nếu Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong thật sự không ở cùng nhau ở kiếp này, không có con cái, thì sau này đứa con từ tương lai của hai bọn họ là cậu đây, có khi nào sẽ biến mất khỏi thế giới này không.

Ngoài những ràng buộc tình cảm, đây là sự ràng buộc cơ bản.

Ninh Túc thật sự không nghĩ tới chuyện ống nghiệm.

Căn cứ trò chơi có thể làm ống nghiệm sao?

Sư Thiên Xu: “Cho dù không thể làm ống nghiệm, thì tệ nhất chúng ta ngủ một lần là được.”

Ninh Trường Phong không thể tin nhìn cô, tức giận nói: “Sao cô có thể nói loại chuyện như ngủ với đàn ông kiểu vậy…”

“Làm sao?” Sư Thiên Xu trực tiếp ngắt lời hắn, “Trong thế giới vô hạn đầu để trên lưng quần và tận hưởng thú vui mới là trên hết này, anh còn muốn lôi công dung ngôn hạnh của phụ nữ ra để chỉ trích tôi hả?”

Ninh Trường Phong: “Ý tôi không phải vậy!”

“Vậy ý anh là gì? Vừa nãy anh mới chỉ trích tôi còn gì, không ngờ anh còn dám chỉ trích tôi…”

Sư Thiên Xu dừng lại một lúc, khi mở miệng ra lần nữa, giọng nói có chút run rẩy, “Anh không biết ư? Không biết khi tôi hay tin tôi có con đã trải qua những gì, tôi bất lực luống cuống, nó đứng trước mặt tôi mà tôi lại không thể nhận nó… Khó chịu thế nào sao?”

Một tia chấn động rất nhẹ kia đều bị hai người bắt giữ được.

Cuộc cãi vã gay gắt đột ngột kết thúc, phòng riêng rơi vào khoảng lặng.

Ninh Trường Phong không lớn tiếng cãi lại nữa, hắn đương nhiên biết.

Hắn biết.

Lúc biết Ninh Túc là con trai hắn, cũng là lúc hắn mới xẻ ngực móc tim cậu.

Hắn tận mắt chứng kiến ​​mạch máu trên cơ thể gầy gò của Ninh Túc chuyển sang màu đen.

So với cô, hắn càng cảm nhận được rõ Ninh Túc là một con zombie hơn, không ai biết bên trong zombie sẽ trông như thế nào.

Mặc dù hắn không tham gia vào phó bản [Zombie], nhưng hắn đã dõi theo toàn bộ quá trình không ngừng nghỉ một giây, quan sát từ góc nhìn của cả tám người chơi.

Làm sao hắn có thể không biết chứ?

Hắn thậm chí còn không dám nhắc đến hay nghĩ về nó.

Không phải vì hắn sợ Ninh Túc nhớ tới khó chịu, mà là chính bản thân hắn sẽ không chịu nổi.

Ninh Trường Phong mở miệng, cuối cùng lại không nói gì.

Sư Thiên Xu ngồi thụp lại xuống ghế, quay đầu đi.

Trong không khí an tĩnh nặng nề, Ninh Túc cầm khăn ăn đi tới chỗ Sư Thiên Xu.

Sư Thiên Xu ngồi nghiêng trên ghế, đầu cô hơi rũ xuống.

Ninh Túc quỳ xuống trước mặt cô, ngẩng đầu cười với cô, gọi cô một tiếng: “Mẹ.”

Sư Thiên Xu cắn chặt môi, thế nhưng tiếng nức nở vẫn thoát ra.

Ninh Túc giơ chiếc khăn ăn trắng mềm mại trong tay lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho cô: “Mẹ à, đừng buồn nữa.”

Tiếng nức nở của Sư Thiên Xu ngày càng trở nên to hơn.

Có lẽ chưa từng có ai nhìn thấy Sư Thiên Xu như thế này.

Ninh Túc đứng dậy, đứng trước mặt cô: “Là lỗi của con.”

“Cái này phải trách con, là con không cho ba nói với mẹ, là con tự suy diễn mẹ hẹp hòi.”

Ninh Túc không chỉ an ủi Sư Thiên Xu.

Cậu nghĩ sự lựa chọn của mình thực sự đã sai.

Suy cho cùng, cậu cũng không thể hiểu hết được tấm lòng của người mẹ.

Nhưng cậu đã dần hiểu ra rồi.

Bình luận về bài viết này