Nhóc Zombie – 160

Căn cứ trò chơi

Editor: Cô Rùa

*

Ninh Trường Phong đứng một bên, lát sau cũng cầm khăn giấy đi qua.

Hắn đứng đó có chút lúng túng, cứng ngắc nói: “Hội trưởng, tôi xin lỗi, vừa rồi tôi không nên nói năng như vậy. Tôi là người có hơi chủ nghĩa đàn ông, nói thẳng không suy nghĩ, nên cô đừng để bụng những lời vừa rồi nha.”

“Là tôi đã lừa dối cảm xúc của cô ngay từ phó bản đầu tiên khi tôi và cô mới gặp nhau, tôi không có tư cách nói điều đó với cô.”

Lúc Sư Thiên Xu ngẩng đầu lên đã không còn gì bất thường, ngoại trừ đôi mắt ẩm ướt hơn bình thường.

Trong đôi mắt lạnh lùng ấy hiện lên một tia nước, khiến Ninh Trường Phong càng thêm ngẩn ngơ, sự cứng cỏi trước đó đã sớm biến mất.

“Tôi biết điều đó khó chịu đến mức nào, cũng chưa từng đứng ở góc độ của cô suy xét.”

“Tôi thực sự hiểu cảm nhận và tâm trạng của cô, chúng ta đã bỏ lỡ con trai lâu như vậy, nó đã trải qua biết bao trắc trở, qua một ngày mất mát càng lớn, nên lại càng nóng lòng muốn bù đắp cho con với tư cách là cha mẹ.”

Hắn đưa khăn giấy cho Sư Thiên Xu.

Ninh Túc: “…”

Cậu nhận lấy.

Mẹ buồn mẹ cãi nhau, mẹ khóc cậu nhận lấy giùm.

Nhưng ít nhất Ninh Trường Phong đã lên tiếng, bầu không khí trong phòng riêng cũng dịu đi rất nhiều.

Sư Thiên Xu ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Túc.

Ninh Túc ngồi xổm trước mặt cô.

Bàn tay của Sư Thiên Xu rơi trên tóc cậu.

Tóc cậu giống Ninh Trường Phong, khá mềm mại, còn chóp mỹ nhân kia quả thực giống với Sư Thiên Xu.

Ngón tay Sư Thiên Xu di chuyển từ tóc, trán rồi đến đôi mắt, dịu dàng như thể đang chạm vào giấc mơ mà chỉ cần đụng nhẹ cái là có thể vỡ tan, không dám dùng lực một xíu nào.

Cô cười: “Giống quá.”

Ninh Túc gật đầu: “Khi nhỏ lại càng giống hơn, lúc con với mẹ sáu tuổi người ta đều nói hai ta là chị em.”

Sư Thiên Xu cười nói: “Mẹ cũng từng có ý nghĩ này, lúc đó mẹ còn tính lừa con gia nhập guild Ngân Hoa làm em trai, không nghĩ tới con lại chính là con của mẹ luôn.”

Cô nhẹ nhàng nâng khuôn mặt Ninh Túc, như đang chạm vào một sinh mệnh thần kỳ.

Họ trông rất giống nhau, thật kỳ diệu.

Một đứa con trai lớn như vậy đến từ tương lai, thật kỳ diệu.

Nó kỳ diệu đến mức làm cô hạnh phúc bất ngờ không thôi.

Ninh Trường Phong đứng cạnh, nói: “Cái mũi nó giống tôi.”

Sư Thiên Xu: “Đều là mũi cao, sao lại nói giống anh?”

Ninh Trường Phong cố gắng phản bác: “Nhìn chính diện thì đúng là mũi cao, nhưng cô nhìn góc nghiêng đi.”

Hắn tiến lại gần bọn họ, cúi người chỉ vào mũi Ninh Túc: “Có chút gồ lên rất nhỏ, là dáng mũi lạc đà không quá rõ ràng.”

Sư Thiên Xu nhìn theo tay hắn, rồi lại thoáng nhìn qua Ninh Trường Phong.

Quả thực là vậy.

Đôi mắt của Ninh Túc giống cô, nhìn từ phía trước là đôi mắt đào hòa thiên hướng xinh đẹp, chiếc mũi gồ lên rất nhỏ ở góc nghiêng toát lên vẻ sắc sảo nam tính, trên khuôn mặt này có sự tương phản nhưng lại hài hòa, kết hợp chung với biểu cảm có phần cứng ngắc.

Ninh Túc chớp chớp mắt.

Bị ba mẹ quan sát gần như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên.

Khi Ninh Túc còn nhỏ, cậu từng nghe các bạn cùng lớp phàn nàn về mẹ mình, nói khi tỉnh dậy thấy mẹ ngồi bên giường nhìn mình rất khó chịu.

Lúc ấy Ninh Túc không nghe ra cảm xúc khó chịu, hiện tại cũng không cảm thấy khó chịu chút nào, ngược lại rất hạnh phúc.

Sư Thiên Xu xem xong, ôm lấy cậu, “Con trai.”

Ninh Túc vui sướng rúc vào trong lòng cô: “Mẹ.”

Ninh Trường Phong đứng cạnh, nhìn hai mẹ con mừng rỡ ôm nhau, trong ngực dâng trào cảm xúc mãnh liệt.

Mọi người trong căn cứ gọi hắn là kẻ độc hành, vì hắn không bao giờ tham gia bất kỳ guild nào hay lập đội với ai. Nhưng trên thực tế, hắn đã giao thiệp với rất nhiều người trước khi vào trò chơi.

Hắn là trẻ mồ côi không một người giúp đỡ, tự mình trầy trật tìm mọi cách kiếm tiền, trong đó không thể thiếu những cuộc xã giao mệt mỏi và đủ loại dối trá.

Khi hắn sắp chết bước vào trò chơi, hắn cảm thấy tất cả những thứ đó đều vô nghĩa, từ ấy hắn lười tiếp xúc với mọi người, cũng không quan tâm đến người khác.

Nhưng bây giờ nhìn hai người họ ôm nhau, Ninh Trường Phong sẵn lòng lăn lộn cả đời một lần nữa.

Bởi vì có bọn họ.

Bởi vì bọn họ.

Ninh Trường Phong lẩm bẩm: “Mới nhận nhau đã gọi hội trưởng Sư là mẹ rồi, còn khi biết ba là ba sao không thấy gọi ba, bao lâu nay vẫn chỉ gọi bố già.”

Sư Thiên Xu nghe xong càng vui hơn, hỏi: “Sao không muốn gọi vậy?”

Ninh Trường Phong: “…”

Hắn có thể nói lúc đó hắn mới đục tim khoét ngực Ninh Túc không?

Ninh Túc ngồi xuống chỗ mình: “Do con ngại, lần đầu gặp ba ruột nên không biết phải đối mặt thế nào.”

Cậu đã tiếp xúc với nhiều gia đình nhưng đó không phải là gia đình thực sự.

Mặc dù trước đây không muốn thừa nhận, nhưng cậu thực sự khao khát có được ba mẹ của riêng mình.

Không giống như những gia đình thất bại đó, khi thực sự đối mặt với ba ruột, cậu sẽ căng thẳng, sẽ hành động có chút lúng túng, sẽ lấy “giao dịch” ra làm cái cớ để vờ như không quan tâm.

Sư Thiên Xu hỏi Ninh Túc: “Khi nào thì con biết hai ta là ba mẹ con?”

Ninh Túc: “Lần đầu gặp hai người, con đã có chút ngờ ngợ rồi.”

Từ trên xe tang, nhờ ngôi sao kia cậu mới biết mình đã du hành về hai mươi năm trước.

Có nhận thức như vậy, nên khi thấy mình giống Sư Thiên Xu, cậu đã đưa ra một số phỏng đoán, vì cậu rất nhạy cảm với máu.

Phó bản [Mạn Mạn] mà họ cùng vào càng củng cố suy đoán của cậu hơn.

Sau đó cậu gặp được Ninh Trường Phong, căn cứ vào họ của mình, thân phận và tính cách của Sư Thiên Xu, cùng dung mạo và khí chất của Ninh Trường Phong, cậu lập tức nảy ra một ý nghĩ, người này có thể là ba cậu.

Không ngờ, ngay giây tiếp theo Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong đã lao vào choảng nhau rồi.

Lúc ấy Ninh Túc có chút bối rối.

Sư Thiên Xu: “Lần đầu gặp là khi nào?”

Ninh Túc: “Con mới vượt phó bản đầu tiên xong thì đúng lúc mẹ cũng vừa ra khỏi một phó bản, con đứng ở ven đường nhìn thấy mẹ.”

Ninh Túc nhớ rất rõ cảnh tượng đó.

Khi đó cậu chỉ là người mới đến căn cứ, cậu biết đến guild Ngân Hoa là vì anh áo đen.

Vừa ra khỏi phó bản, cậu nghe Trần Thiên nói đó là Sư Thiên Xu hội trưởng của guild Ngân Hoa, cậu ngẩng đầu lên trông thấy cô.

Trên đường có rất nhiều người nhường đường cho cô, ngoại trừ một phụ nữ đang mang thai, hai người va vào nhau khiến người phụ nữ mang thai bị cô hất ngã xuống đất.

Cậu đi tóm Quỷ Sinh đang lẽo đẽo theo Sư Thiên Xu, nghe cô nói với người phụ nữ mang thai kia rằng, tưởng mang thai trong căn cứ vĩ đại lắm hay sao?

Lúc đó nhạy cảm nên cậu đã hiểu lầm lời nói đó của cô, đó cũng là lý do tại sao cậu không muốn để Sư Thiên Xu biết.

Bởi vì có có tấm card mời của NPC, Sư Thiên Xu biết cậu đã vào phó bản nào, cũng biết đại khái thời gian cậu ra phó bản.

Cô nhớ lại thời điểm đó.

Đối với cô mà nói, đó chỉ là một ngày bình thường.

Cô cũng vừa mới ra khỏi một phó bản bình thường mà thôi, lại không biết rằng con trai cô đến từ tương lai đang ở bên đường quan sát cô.

Không biết cậu đã ôm tâm tình như thế nào.

May là phó bản tiếp theo cô đã gặp được cậu.

Sư Thiên Xu nhớ lại lần đó, vì áo đen và card mời của NPC, cô coi Ninh Túc như một mối đe dọa tiềm tàng giống Ninh Trường Phong, khi nhìn thấy cậu trong đại sảnh trò chơi từ cái nhìn đầu tiên, cô đã lập tức sửng sốt.

Mối quan hệ huyết thống đúng là một thứ kỳ diệu.

Chỉ vì vấn đề tuổi tác, cô chưa bao giờ liên tưởng đến việc Ninh Túc có thể là con trai cô, mà thay vào đó cô lại nghĩ rằng Ninh Túc có khi nào là con rơi con rớt gì của người cha phong lưu của mình hay không.

Ninh Túc hỏi: “Mẹ, khi nào thì mẹ biết con là con trai mẹ vậy?”

Đây cũng là điều mà Ninh Trường Phong rất tò mò: “Hai người chỉ cách nhau có ba tuổi, sẽ rất khó nghĩ đến phương diện này mà nhỉ?”

Sư Thiên Xu: “Hai người quá thân thiết, giống như người một nhà vậy, lại cùng mang họ Ninh. Bữa liên hoan trước tôi đã lấy tóc của hai người đưa cho Ân Thanh Mặc, xét nghiệm ra quan hệ cha con của hai người. Hai người cũng kém nhau có mấy tuổi mà đã có thể là cha con, nên tôi bảo Ân Thanh Mặc kiểm tra tôi và Túc Túc luôn.”

Ngay khi cô biết Ninh Trường Phong và Ninh Túc có quan hệ cha con, Ninh Túc lại không thể làm em trai cô, trong đầu cô lập tức nghĩ đến một khả năng khác.

Sự bàng hoàng và khiếp sợ vào khoảnh khắc đó vẫn còn đang đọng lại trong cô.

“…”

Ninh Túc và Ninh Trường Phong đều im lặng.

Thật sự không ngờ là như vậy.

Bữa cơm này ăn rất chậm, trong bữa ăn, hai người bảo Ninh Túc kể về chuyện hồi nhỏ của mình.

Ninh Túc nói rất nhiều, nhưng cậu biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.

Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong cũng có thể nghe được những câu chuyện thú vị và những khó khăn đằng sau những thành tựu.

Ăn xong, Ninh Trường Phong chủ động rời đi trước. Vào thời điểm này, nên để Ninh Túc ở bên mẹ nó nhiều hơn.

Ninh Túc đưa Sư Thiên Xu trở về.

Lúc này trường tiểu học Ngân Hoa đã tan học rồi, Ninh Túc không đến đón hai đứa nhỏ nên lão tổng quản dẫn chúng đi ăn chút gì đó ở Ngân Hoa.

Khi họ quay về, hai đứa nhỏ đã gần ăn xong.

Lão tổng quản vừa nhìn thấy cậu đã hỏi: “Ninh Túc, bác lấy cho cháu một miếng bò khô và một bình sữa nha?”

Ninh Túc còn chưa kịp trả lời, thì giọng Sư Thiên Xu đã vang lên trước: “Ninh Túc là con trai tôi.”

“…”

Ninh Túc nghĩ thầm trong bụng, mẹ à, có phải có chút đột ngột không? Không có điềm báo nào hết á.

Nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng ngơ ngác bật ngửa của lão tổng quản, Ninh Túc không khỏi phì cười.

Khi Sư Thiên Xu nói lời này, cô vẫn lạnh lùng như thường lệ, nhìn sao cũng không giống người hận không thể nói cho tất cả những người xung quanh biết Ninh Túc là con trai mình ngay lập tức.

Tuy trong lòng thấy có hơi đường đột, nhưng hồi lúc cậu nhận quả cầu pha lê và Xuyên Thiên Lăng từ Sư Thiên Xu, không phải cũng đi khoe khoang khắp nơi sao.

Quỷ Sinh: “Ò!”

Sư Thiên Xu cười nhìn về phía nó, “Quỷ Sinh cũng biết à?”

Quỷ Sinh: “Ò!”

Nó đứng dậy, ngân dài âm cuối, kiêu ngạo nói: “Con đã biết từ lâu rồiiii!”

Sư Thiên Xu hỏi: “Biết từ lúc nào vậy?”

Quỷ Sinh: “Từ lần đầu thấy! Con đã đi theo rồi, còn chỉ cho mẹ thấy nữa, muốn nói với mẹ nhưng bị mẹ hăm dọa nên sợ đến hổng dám hó hé luôn.”

Nó còn bồi thêm một câu, “Sợ lắm íii!”

Ninh Túc: “…”

Sao cậu không nhớ cậu có hăm dọa nó ta?

Đúng là làm gì cũng dở chứ mách lẻo là số một.

Mạn Mạn rất biết suy nghĩ mà gọi một tiếng: “Bà ơi.”

Sư Thiên Xu sửng sốt trong giây lát, không ngờ mình lại lên chức bà ở tuổi trẻ như vậy, sau đó lại càng cười vui vẻ hơn.

Quỷ Sinh cũng hùa theo: “Bà ơi!”

Sư Thiên Xu càng vui vẻ hơn, đưa cho mỗi đứa một cuốn sổ đất.

Họ dắt hai đứa nhỏ đến phòng Sư Thiên Xu, để lại lão tổng quản vẫn còn đang bàng hoàng một mình.

Ông lắc đầu thật mạnh, tỉnh táo một chút, rồi lại càng hoảng loạn hơn.

Phòng khách của Sư Thiên Xu rất rộng, toàn bộ cửa sổ đều là mặt kính trong suốt từ trần đến sàn rộng hai mươi mét, có thể nhìn ra toàn bộ căn cứ.

Hai đứa nhỏ ngồi trên thảm vừa ngắm cảnh vừa tiếp tục ăn trái cây và đồ ăn vặt.

Ở sofa bên kia, Sư Thiên Xu lấy ra không biết bao nhiêu vũ khí kỹ năng và đạo cụ, “Con trai, cho con hết đấy.”

Ninh Túc: “…”

Cậu có thể hiểu Sư Thiên Xu vừa nhận con, đang trong trạng thái dạt dào tình thương của mẹ, nhưng điều này có cường điệu quá hay không?

Khi Sư Thiên Xu nhìn Ninh Túc, đôi mắt cô tỏa ra sự dịu dàng dưới ánh đèn rực rỡ, “Mẹ từng thấy những người chơi khác chuẩn bị vũ khí kỹ năng cho con trai và con gái họ khi sắp vào phó bản, bọn họ có, đương nhiên con trai mẹ cũng phải có.”

Có thể, nhưng có phải là quá nhiều rồi không?

Sư Thiên Xu suy nghĩ một chập, lại mở hệ thống cá nhân ra.

【Tài khoản hệ thống +8000 vạn, từ người chơi Sư Thiên Xu.】

Ninh Túc: “…”

Mẹ cho nhiều quá thì phải làm sao bây giờ?

Sư Thiên Xu nói: “Đây là tiền tiêu vặt mẹ cho con.”

Ninh Túc: “Mẹ! Mẹ đúng là mẹ yêu của con!”

Sư Thiên Xu cười cười nói: “Mẹ trước đây không làm tròn trách nhiệm của mình, về sau nhất định sẽ bồi thường cho con gấp bội.”

Cô nói thêm: “Không chỉ là những thứ vật chất này.”

Cô vừa mới làm mẹ, không biết phải đối xử tốt với con trai mình thế nào, lúc này tất cả những gì cô có thể nghĩ đến là cho nó những thứ quý giá và hữu ích nhất.

Trong thế giới trò chơi, thứ quý giá và hữu ích nhất chính là vũ khí kỹ năng, tiếp đến là điểm.

“Mẹ đừng như vậy mà, mẹ không nợ con điều gì cả.” Ninh Túc nói: “Tìm được ba mẹ là con đã quá đỗi hạnh phúc rồi.”

Sư Thiên Xu nói: “Nhưng trước đây con đã phải chịu đựng rất nhiều.”

Ninh Túc lắc đầu: “Thật sự không nhiều, so với trong trò chơi thì đã dễ dàng hơn rồi.”

Cũng là vì cậu đã trải qua ngày tận thế, có sức mạnh cũng như năng lượng nên cậu có thể thoải mái như vậy trong trò chơi.

Ninh Túc vẫn luôn biết điều này.

Nếu cậu sống trong trò chơi, lớn lên trong các phó bản kinh dị khác nhau, không có kỹ năng lợi hại thì cậu không biết mình sẽ trải qua những gì và sẽ trở thành loại người như thế nào.

Ninh Túc sáp lại gần, ngồi bên cạnh mẹ cậu: “Mẹ, chúng ta đừng nghĩ về quá khứ nữa, sau này cùng sống thật tốt nhé?”

Sư Thiên Xu cười cười, nói: “Sao hơn hai mươi rồi mà còn làm nũng vậy?”

Ninh Túc vui vẻ cong cong mắt, cậu biết ở tuổi này cậu không nên như vậy.

Còn không phải là do mới nhận mẹ hay sao?

Sư Thiên Xu: “Được rồi, đừng nghĩ về quá khứ, sau này hãy sống thật tốt nhé.”

Ninh Túc: “Ò.”

Sư Thiên Xu: “Túc Túc.”

Ninh Túc: “Vâng?”

Sư Thiên Xu: “Nhớ kỹ, từ nay về sau con là đứa trẻ có mẹ.”

Ninh Túc sửng sốt một chút, gật đầu mạnh một cái.

Từ giờ trở đi cậu chính là đứa trẻ có mẹ.

Buổi tối trở về nhà, Ninh Túc lập tức nói cho Lăng Tiêu biết chuyện này.

Lăng Tiêu trong không gian ký ức hỏi cậu: “Em chuẩn bị nói với họ chuyện phá hủy hệ thống chưa? Hiện tại chính là cơ hội tốt nhất đấy.”

Chuyện này đúng là nên nói càng sớm càng tốt.

Thế giới của họ đang ở ngay thời kỳ mà hệ thống lôi kéo lượng lớn người vào trò chơi.

Thành thử ra cứ kéo dài một ngày thì sẽ có rất nhiều người khác nữa bị kéo vào trò chơi, tới lúc đó sẽ càng phiền toái hơn.

Ninh Túc không chút do dự nói: “Em sẽ nói cho họ ngay.”

Phá hủy hệ thống là việc họ phải làm, nếu họ không làm thì cuối cùng gia đình, bạn bè và thế giới của cậu đều sẽ bị hệ thống hủy diệt.

Nếu đã quyết định phải làm, Ninh Túc sẽ không do dự kéo dài nữa.

Lăng Tiêu: “Việc này cần phải chuẩn bị, nhưng thời gian chuẩn bị không thể quá lâu, nếu để hệ thống phát hiện ra sẽ rất phiền toái.”

Ninh Túc gật đầu, cậu biết.

Vấn đề này cần phải được thực hiện nhanh chóng và chuẩn xác để hệ thống không kịp trở tay.

Lúc đầu không thể để nhiều người chơi biết được, bởi vì rất có thể sẽ bị hệ thống bắt giữ nên phải tận lực giảm thiểu về mặt thời gian và phạm vi.

Ninh Túc: “Em sẽ nói với ba mẹ trước, sau đó để họ nhanh chóng chọn ra một số người chơi đáng tin cậy, có sức kêu gọi trong căn cứ, cố gắng thu hẹp phạm vi truyền bá tin tức.”

Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong ở căn cứ trò chơi đã lâu nên hiểu rõ người chơi hơn cậu nhiều, bọn họ đóng vai trò rất quan trọng trong chuyện này.

Ninh Túc lại thở dài: “Là nhóm người chơi biết chuyện này đầu tiên, Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong nhất định phải phối hợp ăn ý với nhau mới được.”

Lăng Tiêu: “Độ phối hợp giữa họ hiện tại có vấn đề à?”

Ninh Túc không biết nói như thế nào.

Cậu cảm thấy Sư Thiên Xu chắc hẳn rất nghiêm túc khi cô nói muốn thử với Ninh Trường Phong.

Chỉ là không biết Ninh Trường Phong nghĩ gì thôi.

Hơn nữa, sau khi chuyện này bại lộ ra, cũng không biết Sư Thiên Xu nghĩ thế nào về Ninh Trường Phong.

Ninh Túc: “Để em quan sát trước đã.”

Hôm sau, không cần Ninh Túc cố ý sắp xếp, hai người đã gặp nhau ở nhà Ninh Túc.

Đương nhiên Ninh Túc cũng nhân cơ hội đi ăn cùng bọn họ.

Lúc đầu cũng khá tốt, đến khi Ninh Trường Phong đưa đũa cho Sư Thiên Xu, Sư Thiên Xu nhìn chằm chằm vào sườn mặt hắn vài giây.

Ninh Trường Phong quay đầu hỏi: “Hội trưởng Sư, cô nhìn gì đấy?”

Ninh Túc: “…”

Cậu nói chuyện gợi đòn rất giống Ninh Trường Phong, nhưng cậu nhất định biết nói chuyện yêu đương hơn lão này.

Sau khi nhận con, Sư Thiên Xu lại nói chuyện thẳng thắn hơn rất nhiều: “Ninh Trường Phong, tôi đột nhiên phát hiện anh trông rất thuận mắt.”

Ninh Túc trong lòng vỗ tay.

Nhìn đi, mẹ lúc nào cũng giỏi ăn nói, thẳng thắn nhưng dễ nghe.

Ninh Trường Phong sửng sốt một chút, không khỏi nở nụ cười ngượng ngùng, chính là nụ cười e thẹn mà Ninh Túc nhìn thấy lúc hai người mới ra khỏi phó bản.

Ninh Túc: “…”

Cậu đã nghĩ ra hình mẫu yêu đương của ba mẹ mình rồi.

Nữ A nam O.

Ba cậu thực sự là một người rất thần kỳ.

Trông như yêu nghiệt, còn tự xưng là người đàn ông đẹp trai nhất căn cứ. Nhưng trong thâm tâm quả thực có chút chủ nghĩa đàn ông, còn rất bảo thủ.

Ai mà có dè khi yêu còn có bộ dáng ngượng ngùng vậy đâu.

Ninh Trường Phong uống một ngụm nước, đè nụ cười trên môi xuống, hỏi: “Sao lại thấy vậy?”

Sư Thiên Xu suy nghĩ một chập: “Có lẽ bởi vì mũi anh giống con trai tôi chăng?”

Ninh Túc: “…”

Cậu luôn cảm thấy từ nhỏ mình không biết cách nói chuyện có thể là do giống Ninh Trường Phong, nhưng thực ra, cũng không nhất định là như vậy.

Ninh Trường Phong đột nhiên khựng lại: “Sư Thiên Xu, cô vì con cảm thấy tôi thuận mắt, vì con nên mới muốn thử ở bên tôi đúng không?!”

Sư Thiên Xu cau mày, “Đây không phải anh nói sao? Mũi Ninh Túc giống anh, nên tôi thấy anh thuận mắt hơn là có vấn đề à?”

“Còn nữa, sao anh lại nhắc lại chuyện cũ làm gì, việc tôi muốn thử với anh đúng là con trai góp phần nguyên nhân chính, bộ không được sao?”

Ninh Trường Phong: “Tôi không cần cô vì con mà thử với tôi!”

Sư Thiên Xu: “Ninh Trường Phong, anh mấy tuổi đầu rồi? Chúng ta đều có con, anh trưởng thành hơn một chút đi được không?”

Ninh Túc: “…”

Cậu cúi đầu, ôm lấy đầu thở dài.

Tình trạng này hầu như xảy ra mỗi khi hai người gặp nhau.

Thời gian nghỉ ngơi bảy ngày của Ninh Túc ở căn cứ đã hết, cậu và nhóm Chúc Song Song cùng vào một phó bản.

Sau khi trở ra, vốn còn tưởng hai người đã gần như hòa hợp, ít nhất những vấn đề quan trọng khác cũng đã được làm rõ.

Trưa hôm đó, Ninh Trường Phong và Sư Thiên Xu đến đón cậu, quan hệ giữa hai người có vẻ tốt hơn rất nhiều.

Ai ngờ đi ăn chưa được bao lâu thì hai người lại bắt đầu cãi nhau.

Ninh Túc: “…”

Cậu cũng mệt lắm chứ bộ.

Cậu ngồi phịch xuống dưới gốc cây trong không gian ký ức: “Đây chính là sức mạnh đáng sợ của kẻ thù một mất một còn sao?”

“Rốt cuộc sao họ lại sinh ra em vậy? Hông lẽ đây là một tai nạn ư?”

Lăng Tiêu cười cười nói: “Em muốn đi xem thử không?”

Ninh Túc sửng sốt, trước đó cậu thật sự rất muốn nhìn thử, nhưng cũng chỉ là muốn nhìn xem sau khi cậu sinh ra đã xảy ra chuyện gì thôi.

Cậu còn quên mất từng nói việc này với Lăng Tiêu, đại khái là chỉ thuận miệng nhắc đến.

Vậy mà Lăng Tiêu vẫn còn nhớ rõ.

Ninh Túc: “Anh có thể đưa em đi xem sao?”

Lăng Tiêu: “Không thể.”

Ninh Túc: “…”

Ninh Túc sáp lại người hắn, hôn cằm hắn, ngẩng đầu nhìn hắn: “Được hông ạ?”

Lăng Tiêu: “Có lẽ không thể.”

Ninh Túc: “…”

Ninh Túc cầm lấy tay hắn đặt lên bụng mình, sau đó lại hôn vào vị trí phía trên 4 cm.

Một lúc lâu sau, đôi mắt Ninh Túc ngấn nước, thở hổn hển hỏi hắn: “Được hông ạ?”

Lăng Tiêu vuốt nhẹ lên khóe mắt cậu: “Anh có thể đưa em tới thế giới của anh bởi vì đó là thế giới trong ký ức của anh, anh được tạo thành từ ký ức, ký ức là sống.”

“Cũng không phải là anh có năng lực xuyên thời gian, đưa em đến thời điểm đó chính là thật sự xuyên thời gian, hiện tại anh vẫn chưa làm được.”

Ninh Túc: “…”

Thế thì tại sao lần thứ hai anh lại nói “có lẽ” không thể!

Lăng Tiêu: “Xin lỗi nha, em đã cho anh thần kinh, anh quả thật đã dùng nó để tái tạo thực thể và năng lượng, nhưng có điều, du hành xuyên thời gian sẽ mất khoảng mười tám năm nữa.”

Ninh Túc: “…”

Lời xin lỗi không chân thành một chút nào!

Ninh Túc tức giận đứng lên, bị Lăng Tiêu cười khẽ kéo lại: “Nhưng hợp thể xong là có thể.”

“Không biết hai mươi năm sau, anh đã lấy trạng thái gì để đưa em trở về, nhưng anh mạnh nhất chính là vào lúc thân thể, trí nhớ, thần kinh, trái tim đều dung hợp làm một.”

Ninh Túc sửng sốt một chút.

Cậu đương nhiên hy vọng Lăng Tiêu có thể hợp thể.

Lăng Tiêu bên ngoài hẳn cũng muốn lấy lại trí nhớ đã mất, hiểu rõ mình từ đâu đến.

Người không bao giờ muốn hợp thể nhất chính là Lăng Tiêu ký ức.

Ngoại trừ việc hắn nói hợp nhất quá sớm sẽ bị hệ thống phát hiện ra vấn đề, Ninh Túc biết, hắn nhất định còn có một phần không muốn.

Ninh Túc: “Không phải anh nói…”

Lăng Tiêu ngắt lời cậu: “Em đang chuẩn bị báo cho ba mẹ em về việc chống lại hệ thống, chúng ta cũng đã nói, tin tức không thể truyền ra quá lâu, nên cũng đã đến lúc rồi.”

Đó không phải là điều cậu muốn hỏi.

Lăng Tiêu cúi đầu nhìn cậu: “Chúng ta cùng đến tương lai chào đón sự ra đời của em nhé?”

Trái tim Ninh Túc đập thình thịch, ôm chầm lấy Lăng Tiêu: “Lăng Tiêu, cảm ơn anh.”

Lăng Tiêu nhìn ranh giới không gian ký ức dần dần mờ nhạt, cười nói: “Anh bị nhốt ở đây nhiều năm như vậy, thân thể bị hệ thống hút máu nhiều năm như vậy, cũng nên đến hồi kết rồi.”

Thật ra để hợp nhất không khó.

Khó nhất là ký ức ấy từng bị mắc kẹt trong cơ thể của quái vật cây đen được cường hóa bởi thần kinh, cho nên Lăng Tiêu không biết, cũng không có cách tiếp cận được.

Bây giờ thì nó đã dễ dàng rồi.

Ninh Túc nói với Lăng Tiêu ở thế giới hai người, rằng cậu đã tìm được ký ức của hắn, nhưng muốn trả trái tim cho hắn trước rồi mới lấy lại ký ức sau.

Lăng Tiêu: “Sao em tìm được hay vậy?”

Ninh Túc: “Kể ra thì có hơi phức tạp, chờ trái tim anh trở về, ký ức khôi phục lại thì anh tự nhiên sẽ biết hết thôi.”

Lăng Tiêu thực ra rất do dự.

Ninh Túc kinh hãi: “Bộ anh không cần trái tim nữa à?”

Lăng Tiêu: “Anh cảm thấy nó ở chỗ em rất thoải mái, nó có lẽ cũng không muốn quay trở về.”

Ninh Túc: “…”

Ninh Túc cân nhắc một chút, nói: “Em không chỉ nuôi con cho anh, còn phải thay anh nuôi cả trái tim nữa, em đúng là khổ hết chỗ nói.”

Lăng Tiêu: “…”

Lăng Tiêu bất đắc dĩ cười nói: “Trái tim ở chỗ em giống như sợi dây liên kết giữa chúng ta vậy, lúc đầu anh cũng vì trái tim nên mới tìm được em, đi theo em mà.”

Nếu có thể, hắn muốn trái tim mình vĩnh viễn ở lại trong lồng ngực của Ninh Túc, đồng hành cùng cậu trong từng nhịp đập ngày đêm.

Ninh Túc lắc đầu: “Mối liên kết của chúng ta đã thấm vào tận xương tủy từ lâu rồi.”

Ninh Túc nhìn hắn đăm đăm: “Thần Hoa đại nhân à, em thích anh, không nỡ nhìn thấy anh không vẹn nguyên.”

Cậu yêu cả con người hoàn chỉnh của hắn, dù là thần hay quỷ.

Tình yêu trọn vẹn của Ninh Túc chính là không chỉ yêu một Lăng Tiêu hỗn loạn gần 190 tuổi, một Lăng Tiêu 19 tuổi cô đơn lạc lõng, một Lăng Tiêu khi là Thần Hoa không dính bụi, một Lăng Tiêu ngưng tụ từ góc tối.

Bình luận về bài viết này