Nhóc Zombie – 168

Chủng Quỷ

Editor: Cô Rùa

*

Ninh Túc càng nghĩ càng cảm thấy để Quỷ Sinh đi là tốt nhất.

Đều là quỷ như nhau, ai sợ ai chứ.

Tuy Quỷ Sinh chỉ là nửa âm nửa dương nửa quỷ, nhưng nó chính là Quỷ chủ đấy.

Quỷ nhỏ với quỷ nhỏ, sử dụng phép thuật để đánh bại phép thuật.

Quỷ Sinh thò cái đầu nhỏ ra khỏi trong chăn: “Kết bạn á?”

Ninh Túc: “Đúng vậy, đã tới lúc kiểm tra xem rốt cuộc Quỷ Sinh đáng yêu đến mức nào rồi.”

Quỷ Sinh trịnh trọng gật đầu, “Ỏ! Đáng yêu!”

Lăng Tiêu: “…”

Chỉ là đêm nay khẳng định không cần đi.

Ngoài trời, mưa càng lúc càng nặng hạt, mưa to tầm tã khuấy động một mảng nước bùn, gió lớn thổi ra một mùi hôi tanh từ nước sông.

Ninh Túc và Lăng Tiêu đứng ngay cửa sổ nhìn mưa rào bên ngoài, cậu nói với Lăng Tiêu: “Em nghĩ việc người dân sợ mưa là một chuyện rất quan trọng.”

Lăng Tiêu “Ừm” một tiếng, nhìn thế giới u ám ngoài cửa sổ: “Có lẽ thứ bọn họ sợ không phải là nước mưa.”

Ninh Túc hiểu.

Cái họ sợ chính là mùa mưa, hoặc là nói những cơn mưa liên miên không ngớt như này.

Điều gì sẽ xảy ra nếu mưa quá nhiều?

Ngoài trừ lũ lụt nhấn chìm thôn làng, mưa nhiều cũng sẽ khiến nước sông dâng cao, chảy vào trong thôn, nhiêu đó đã đủ đáng sợ lắm rồi.

Ninh Túc nghĩ tới sông nuôi xác, lại nghĩ đến cảnh kia.

“…”

Ninh Túc: “Ngày mai chúng ta lên núi đốn củi đóng thuyền đi.”

Lăng Tiêu: “…”

Trời mưa to vào nửa đêm và kéo dài cho đến ngày hôm sau, nhiều kế hoạch vào hôm sau của họ cứ thế bị chậm trễ.

Tô Vãng Sinh nói: “Bọn họ dự định sáng sẽ lên núi một chuyến, bởi vì quỷ có thể chỉ xuất hiện vào ban đêm, không biết mưa lớn thế này có lên đó được không nữa.”

Ninh Túc bắt được mấu chốt, “Bọn họ? Anh không đi à?”

Tô Vãng Sinh: “…”

Tô Vãng Sinh: “Không giấu gì cậu, tôi thật sự không bao giờ muốn lên đó nữa, tối qua tôi gặp ác mộng cả đêm, có khi tôi mơ thấy con quỷ nhỏ đó gõ vào gầm giường của tôi, có khi lại mơ thấy nó đang ngồi ngay gối cười với tôi, rồi nằm mơ thấy nó kéo vợ tôi đi dâng cho tà thần làm cô dâu”.

Ninh Túc: “…”

Ninh Túc: “Anh cũng đọc tiểu thuyết ngôn tình hả? Nhưng cái cuối thật ra không đúng lắm, tà thần được thôn này thờ phụng thích đàn ông.”

Tô Vãng Sinh: “…?”

Tô Vãng Sinh không biết nên tiếp tục chủ đề này thế nào, vì thế nói với Ninh Túc: “Kế hoạch của tôi là để Trần Thiên và Mạnh Giang thay tôi và Song Song lên núi, tôi và Song Song sẽ đi móc nối với ông lão kia, nhất định phải dẫn cậu theo.”

Ninh Túc: “Mắc gì lại phải dẫn tôi theo?”

Tô Vãng Sinh: “Bởi vì tôi cảm thấy cậu giao tiếp với NPC khá tốt, ngay cả xe ba bánh nhà người ta mà cậu còn mượn được nữa là.”

Ninh Túc: “…”

Ninh Túc cảm thấy rất có lý nhưng vẫn từ chối hắn: “Tôi muốn đi theo Sư Thiên Xu.”

Tô Vãng Sinh: “Tại sao?”

Vì tôi là mama’s boy á.

Đương nhiên Ninh Túc không thể nói như vậy, cậu chỉ nói: “Bởi vì tôi là fan não tàn của hội trưởng Sư.”

Tô Vãng Sinh: “… Thế thì chịu.”

Cuối cùng Ninh Túc vẫn đi theo bọn họ, bởi vì sau khi Sư Thiên Xu nghe xong cũng muốn đi tới đó xem thử.

Ninh Túc đi theo nhóm Sư Thiên Xu, dẫn Mạn Mạn đi tìm ông lão.

Lăng Tiêu dẫn Quỷ Sinh lên núi kết bạn cùng với nhóm Ninh Trường Phong.

Sáng nay khi ra ngoài, mưa vẫn còn chưa chịu tạnh, thôn Minh Tiền nằm ở vùng trũng cho nên lúc này mặt đất đã đọng lại một lớp nước nông.

Trong thôn ngoại trừ những người chơi thì không còn thấy ai nữa, cả thôn đều bị bao phủ bởi tiếng mưa tiếng gió, bầu trời xám xịt, im lặng nhưng cũng ồn ào.

Một vài chiếc ô màu đen di chuyển chậm rãi trong thôn.

Bọn họ chỉ mới gặp ông lão một lần, đại khái nhìn thấy ông ta chạy về phía tây, lúc này cửa của mọi nhà trong thôn Minh Tiền đều đóng kín, muốn tìm được ông lão cũng không dễ dàng gì.

Không biết họ đã ăn bao nhiêu lời từ chối không cho vào nhà, phải mãi đến chiều họ mới tìm được nhà của ông lão.

Ông ta sống trong một tòa nhà hai tầng rất bình thường ở thôn Minh Tiền.

Chúc Song Song nói: “Ông lão này không phải nói mình là người già neo đơn sao? Trước khi người có quan hệ thân thiết với ông ta bị ném xuống sông thì cũng chỉ có hai người thôi, hai người mà lại sống trong tòa nhà hai tầng như này ư?”

Bàng Dương: “Bởi vì trong thôn toàn là nhà kiểu thế.”

Quả thực trong thôn Minh Tiền đều là kiểu nhà hai tầng như vậy, giống như là thống nhất với nhau, ngay từ đầu đã khó làm người khác nghĩ đến điều khác. Đến khi Chúc Song Song nhắc tới, Ninh Túc mới rơi vào suy tư.

Tô Vãng Sinh tiến tới gõ cửa.

Không có bất kỳ âm thanh nào.

Tình huống kiểu này họ đã gặp qua rất nhiều lần rồi, Tô Vãng Sinh vẫn tiếp tục gõ cửa.

Không biết qua bao lâu, cửa sổ tầng hai mở ra, ông lão thò đầu ra ngoài, khi nhìn thấy bọn họ, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Các người đến đây làm gì? Đi đi!”
Ninh Túc nói: “Nếu ông không cho bọn cháu vào, bọn cháu sẽ nói vụ ông xuống sông vớt xương.”

Ông lão: “…”

Ông lão giận dữ mở cửa cho họ, nhưng rõ ràng là ông không muốn nói một lời nào với họ.

“Đây ạ.” Ninh Túc đưa cho ông ta một chiếc túi nilon màu đen.

Ông lão giật điếng người, “Gì đây?’’

Ninh Túc: “Ông mở ra xem đi.”

Ông lão run rẩy mở ra, hóa ra là hai củ khoai lang nướng.

“…”

Ninh Túc nói: “Nhà ông khó tìm quá, khoai lang nướng vốn nóng hổi giờ nguội mất tiêu rồi.”

Ông lão cầm hai củ khoai lang nướng, lặng lẽ nhìn mưa như trút nước ngoài trời, không lên tiếng.

Mạn Mạn nhìn hai củ khoai lang nướng, cảm thấy cảnh tượng này có hơi quen quen.

Khoai lang nướng… Hình như mẹ cũng từng đưa cho một ông lão khác thì phải?

Rốt cuộc mẹ đã tặng khoai lang nướng cho bao nhiêu người già rồi?

Ninh Túc lại đưa cho ông lão một cái túi ni lông màu đen khác, ông lão lớn tiếng nói: “Lại cái gì nữa!”

Ông ta mở ra, lần này là xương người.

Ninh Túc: “Ông nhặt còn sót, nên bọn cháu nhặt lại cho ông.”

Ông lão có thể tự nhặt một phần, phần còn lại nhóm Ninh Túc nhặt về cho ông ta cũng không khó.

Sông nuôi xác rất dài, mỗi lần người dân ném người xuống sông, vị trí của họ đều khác nhau, cách nhau rất xa.

Bọn họ chỉ cần đến nơi họ đã gặp ông lão tìm là được.

Dù sao ông lão cũng lớn tuổi nên chỉ có thể ngồi xổm bên bờ sông vớt được một ít ở chỗ nước nông, ở chỗ xa hơn thì bọn họ phải tốn công sức chút, tranh thủ trước khi nước sông dâng cao giúp ông lão vớt lên.

Trong lòng ông lão, nếu đến cả xương cốt cũng không được trọn vẹn, nhất định sẽ cảm thấy tiếc nuối không an lòng.

Hai chiếc túi ni lông màu đen lần lượt được trao cho ông lão, người suốt một ngày một đêm không ăn gì, một túi đựng khoai lang nướng, túi còn lại đựng hài cốt của người thân duy nhất vừa qua đời của ông.

Ông ta ngồi đó một lúc rồi còng lưng xách chiếc túi nhựa đi vào một căn phòng khác.

Vào một ngày mưa bên trong căn phòng tối om, trên chiếc giường trải ga màu đen, những đoạn xương được ghép lại với nhau tạo thành hình dáng đại khái của con người.

Ông lão lấy xương ra khỏi túi nhựa màu đen, tiếp tục ghép chúng lại ở những chỗ còn thiếu.

Một ông lão lưng còng, bộ dạng đen vàng đáng sợ đang ghép xương người trong phòng tối, vốn là một cảnh tượng có phần kinh dị, nhưng nhìn đôi tay run rẩy và nghe hơi thở cực khẽ của ông, bọn họ lại không cảm thấy khủng bố gì cả, chỉ cảm thấy xót xa thôi.

“Con sông đó thực ra không phải là sông nuôi xác, mà là sông Thông Minh, nghe nói nó là con sông dẫn xuống âm phủ, âm khí rất nặng, nhưng có thể dẫn xuống âm phủ một cách thuận lợi, cho nên những người đã chết ở thôn Minh Tiền đều sẽ được an táng trong đó, tro cốt sẽ được ném xuống sông, có rất nhiều người còn liệng thẳng người chết xuống luôn.”

“Dần dà, các xác chết bên trong xuất hiện vấn đề, chúng sống dậy, phải cho chúng ăn thịt người thì mới có thể ổn định được.”

“Kể từ đó, những người bị ném xuống sông trở thành người sống chứ không còn là người chết, cháu tôi, đã, đã… Đáng thương cho hai bọn tôi, một người tám mươi tuổi, một đứa ngốc đã ba mươi tuổi.”

Mọi người sửng sốt trong giây lát.

Không ngờ nó lại là như vậy.

Tô Vãng Sinh nói: “Khi chúng cháu vào thôn cũng có nghe qua nguồn gốc của cái tên thôn Minh Tiền này, thôn Minh Tiền là thôn làng gần âm phủ nhất, nằm ở phía trước âm phủ đúng không ạ?”

Ông lão gật đầu: “Đúng là như vậy.”

Tô Vãng Sinh tò mò nói: “Tại sao lại có cách nói này vậy ông? Chẳng lẽ là bởi vì âm khí trong thôn quá nặng sao?”

Tô Vãng Sinh vừa vào thôn đã cảm nhận được một cỗ âm khí nồng đậm, cảm thấy thôn này có gì đó không ổn.

Có điều, chỉ vì âm khí mạnh nên họ nói thôn của họ gần với âm phủ sao?

Ông lão nói: “Âm khí trong thôn quả thực rất mạnh, nhưng cũng không phải vì đó mới có cách nói này.”

“Nghe nói ban đầu có một vị thần ở âm phủ thường theo con sông qua thôn để đi xa, nên thôn này mới được gọi là thôn Minh Tiền, còn con sông được gọi là sông Thông Minh. Đến nay trên núi vẫn còn đang thờ phụng vị thần kia.”

Ninh Túc: “…”

Té ra không phải tà thần, mà là thần âm phủ à.

Tiểu đạo sĩ Tô Vãng Sinh nhất thời không biết phải nên nói gì.

Thân là một đạo sĩ, hắn có lẽ sẽ không nói được gì về tin đồn phong kiến ​​ở thế giới thực, đến thế giới phó bản quỷ dị, hắn lại càng không thể nói được gì.

Chúc Song Song nói nhỏ: “Cách nói này có đáng tin cậy không ạ?”

Ông lão trừng to hai mắt, “Đáng tin cậy chứ, bởi vì gần âm phủ và có vị thần ấy giáng lâm nên trong thôn mới có âm khí nặng như các người nói, thôn Minh Tiền mới có âm thịnh dương suy, phụ nữ nhiều hơn đàn ông, những người phụ nữ trước thôn bọn tôi đều nổi tiếng là xinh đẹp!”

Điều cuối cùng là đúng.

Nhưng phụ nữ nhiều hơn đàn ông sao?

Sư Thiên Xu nói: “Cháu không nhận ra phụ nữ nhiều hơn đàn ông.”

Ông lão: “Hiện tại không rõ ràng như vậy, đó là trước kia.”

Ninh Túc hỏi: “Người ngoài có thường vào thôn không ạ?”

Ông lão: “Chân cẳng của tôi không tốt, hai năm nay rất ít khi ra ngoài nên không rõ lắm, nhưng chắc là cũng có, thỉnh thoảng cũng thấy vài người ngoài.”

Mọi người im lặng một lúc.

Bọn họ đều biết ông lão đã nói rất nhiều với bọn họ, phần lớn đều là sự thật, nhưng cũng có chỗ lảng tránh, không nói đến điểm mấu chốt.

Họ đang do dự không biết nên trực tiếp hỏi, hay là quay lại vào ngày mai theo tuần tự.

Sư Thiên Xu nói: “Tại sao họ lại ném cháu trai của ông xuống sông nuôi xác vậy?”

Ông lão: “Thì thấy gia đình chúng tôi, một người già một người ngốc, dễ bắt nạt thôi.”

“Mùa mưa sắp đến, mỗi lần vào thời điểm này, bọn họ sẽ tìm người sống để cho lũ xác dưới sông ăn, nếu không xác chết sẽ giết hại người dân một cách điên cuồng. Người sống bị ném xuống sông đều là những người dễ bắt nạt, không có ai chống lưng, giống như chúng tôi vậy.”

Ông lão lại nhìn bộ xương trên giường, thở dài buồn bã bất lực, trong mắt ông không còn bao nhiêu sức sống.

Sư Thiên Xu tiếp tục hỏi: “Nhưng tại sao mọi người lại cho chúng ăn toàn là đàn ông?”

Ông lão im lặng vài giây rồi nói: “Bởi vì đàn ông có dương khí rất mạnh.”

Sư Thiên Xu từng bước hỏi, cuối cùng cô hỏi câu quan trọng nhất: “Những người sống trên núi trước đây là ai? Ông đã từng nhìn thấy những đứa trẻ trên núi chưa?”

Ông lão đột nhiên quay người đi ra ngoài đóng cửa lại, dùng đôi bàn tay gầy guộc đen vàng lau mạnh lên người mình rồi nói: “Tôi chưa từng nhìn thấy, một ông già ngay cả đi đứng cũng không xong thì làm sao có thể lên núi, làm sao biết được mấy thứ đó?”

Sư Thiên Xu còn chưa kịp mở miệng lần nữa thì ông ta đã nói: “Các người đi đi, tôi mệt quá rồi!”

Bốn người nhìn nhau một cái.

Ninh Túc nói: “Nếu ông muốn nói thì có thể đến chỗ chúng cháu bất cứ lúc nào, chúng cháu có thể giúp ông.”

Khi ra đến cửa, mưa vẫn còn rơi, không hề có dấu hiệu tạnh chút nào.

Mưa to tầm tã trút xuống, giọt nước có thể bắn tung tóe lên đến đùi.

Bọn họ che dù nhưng cũng không che được bao nhiêu, cả người ướt sũng trở về.

Tô Vãng Sinh nói: “Bối cảnh về thôn Minh Tiền mà ông ấy kể hẳn là không gạt chúng ta, bao gồm cả nguồn gốc tên của thôn Minh Tiền, sông nuôi xác, và cả vị thần âm phủ kia nữa, miếu đá mà bọn tôi nhìn thấy trên núi quả thực đang thờ một tượng thần đứng trên sông.”

Sư Thiên Xu nói: “Ông ấy không có gạt chúng ta, chỉ là ông ấy không muốn nói ra điểm mấu chốt, hoặc là không dám nói.”

Chúc Song Song đặt bản thân vào ông lão, suy đoán: “Ông ấy nói, vào mùa mưa phải dùng người sống nuôi xác chết, trừ người ngoài, những người sống này đều là người trong thôn dễ bắt nạt, không có khả năng trả thù, nếu vậy thì ông ấy chắc chắn không còn người thân nào khác, trước đó ông ấy cũng từng nói mình không nơi nương tựa.”

“Nếu thế, đứa cháu trai bị ném xuống sông nuôi xác hẳn là cực kỳ cực kỳ quan trọng đối với ông ấy, có thể là chỗ dựa tinh thần duy nhất của ông ấy, chúng ta giúp ông ấy nhặt những mảnh xương còn lại của cháu trai mình, ông ấy hẳn là rất cảm kích, ông ấy không thể nói sâu cho chúng ta biết, có lẽ không phải vì không muốn mà là vì sợ hãi.”

Sư Thiên Xu nói: “Đúng vậy.”

Tô Vãng Sinh: “Ông ấy sợ cái gì?”

Sư Thiên Xu: “Có hai khả năng, một là ông ấy sợ nói ra một ít chuyện trong thôn, bị người trong thôn trả thù, bị ném xuống sông Thông Minh làm thức ăn; hai là ông ấy sợ những thứ dưới sông và đám quỷ nhỏ trên núi.”

Chúc Song Song gật đầu: “Khi ông ấy nghe cô hỏi về người sống trên núi và đám quỷ nhỏ, rõ ràng có vấn đề.”

Tô Vãng Sinh buồn bực nói: “Rốt cuộc mấy con quỷ nhỏ trên núi là cái gì vậy, có thể khiến ông lão kín như bưng thế kia, hơn nữa chúng quả thật rất đáng sợ.”

Sư Thiên Xu: “Có người đi coi thử rồi, giờ chúng ta phải đợi xem họ có thể mang về tin tức gì về thôi.”

Họ không quay lại tòa nhà nhỏ nơi họ đang ở, mà là đi đến một tòa nhà nhỏ bị bỏ hoang khác bên cạnh khu rừng.

Đây chính là nơi họ đã hẹn nhau.

Mấy người chơi lên núi đã đến trước họ, khi họ đến tòa nhà thì trên tầng hai đã đốt lửa và nướng đồ ăn.

Nước mưa đã tràn vào tầng một nên chỉ có thể nướng ở tầng hai.

Ninh Túc vừa bước vào, Quỷ Sinh đã lập tức chạy tới: “Không có, không có bạn!”

Ninh Túc: “…”

Ninh Trường Phong nói: “Ban ngày không gặp được mấy con quỷ nhỏ đó, bọn tôi đã lục soát cẩn thận mấy căn biệt thự, tìm được một ít đồ có ích.”

Hắn chỉ vào đống đồ bên cạnh được mang từ biệt thự về.

Quỷ Sinh kéo Mạn Mạn vào một góc, không biết thì thầm cái gì, Ninh Túc nhìn thoáng qua Lăng Tiêu, đi theo Sư Thiên Xu xem những thứ đó.

Tô Vãng Sinh kể lại cho những người lên núi tin tức mà họ nghe được từ ông lão.

Ninh Trường Phong: “Ông ấy chắc hẳn không có nói dối, chỗ đó có một cuốn biên niên sử của thôn, cũng nói như vậy.”

Ninh Túc tìm được cuốn biên niên sử mà Ninh Trường Phong nhắc đến, đưa cho Sư Thiên Xu đọc.

Biên niên sử của thôn thường ghi lại tình hình cơ bản và các sự kiện lớn trong thôn, mà cuốn biên niên sử của thôn này lại giống như một cuốn sổ tay quảng cáo về thôn dành cho người khác xem, tìm được nó ở mấy căn biệt thự kia cũng không có gì kỳ quái.

Cái này hẳn là để cho người ngoài sống ở biệt thự xem.

Ở trên là một câu chuyện dài về bối cảnh của thôn Minh Tiền hệt như lời ông lão kể, đặc biệt là truyền thuyết được miêu tả một cách sống động như thật, trong đó có sức mạnh khủng khiếp và khuôn mặt lạ thường của vị thần kia.

Ninh Túc nhìn Lăng Tiêu một cái, lắc lắc đầu.

Lăng Tiêu: “…”

Phía dưới là những việc chứng minh cho truyền thuyết ấy, thời tiết ở thôn Minh Tiền mát mẻ, không có mùa hè, quanh năm được bao phủ trong sương mù, điều quan trọng nhất là thôn Minh Tiền âm thịnh dương suy, phụ nữ nhiều còn rất xinh đẹp.

Ninh Túc cảm thấy cuốn biên niên sử này rất không đứng đắn.

Tô Vãng Sinh bị thuyết phục: “Biết ngay mà, bọn họ đã lợi dụng phụ nữ trong thôn để dụ dỗ người mang ý xấu từ bên ngoài vào thôn đúng như tôi nói trước đó!”

Sư Thiên Xu lắc đầu, “Biên niên sử của thôn quả thực nói rất nhiều về phụ nữ, nhưng điều này là để chứng minh có một vị thần âm phủ đã đến thôn Minh Tiền, là điểm đặc biệt của thôn này.”

“Phần lớn cuốn sổ đều nói về điểm này, điểm này cũng không kém phần quan trọng so với phụ nữ, hai điểm quan trọng không thể chỉ tập trung vào phụ nữ.”

Ninh Trường Phong nói: “Cuốn sổ này hẳn là dành cho người ngoài sống ở trong biệt thự, việc này cần gì phải giải thích dài dòng?”

Sư Thiên Xu: “Đó là bởi vì cái mà những người này chú ý và quan tâm nhất tới chính là thứ này.”

Những người chơi trong tòa nhà đều sửng sốt, đặc biệt là Tô Vãng Sinh.

Sau khi xem album ảnh của những người phụ nữ trong biệt thự vào ngày tối qua, kết hợp với những manh mối khác, hắn cho rằng thôn Minh Tiền đã lợi dụng những người phụ nữ xinh đẹp trong thôn để thu hút đàn ông từ bên ngoài tới, rồi đút tất cả những người đàn ông này cho lũ xác dưới sông, lại dùng xác chết trồng ra quỷ.

Bây giờ xem ra, hình như không phải là như vậy.

Tô Vãng Sinh:”Bọn họ đến đây không phải vì những người phụ nữ ở thôn Minh Tiền mà là vì truyền thuyết về thôn Minh Tiền, hoặc là nói là vì điểm đặc biệt của thôn này?”

Ninh Túc: “Cũng không hẳn.”

Tô Vãng Sinh: “?”

Không phải hôm qua cậu nói cậu không hiểu sao?

Sư Thiên Xu nhìn Ninh Túc, rất có hứng thú, “Cậu nói nghe thử?”

Ninh Túc: “Thôn đặc biệt sẽ nuôi ra những cô gái đặc biệt.”

Tô Vãng Sinh: “Đặc biệt chỗ nào? Đặc biệt xinh đẹp? Đặc biệt u ám? Cô gái có liên hệ với âm phủ, được thần âm phủ ưu ái?”

“…”

Ninh Trường Phong nói: “Mọi người xem tiếp đi, nơi đó còn có một tấm ảnh khác.”

Người trong bức ảnh kia nhìn rất quen, trong cuốn album ảnh mà Tô Vãng Sinh lấy ra từ biệt thự ngày hôm qua cũng có ảnh của cô gái này.

Cái này lớn hơn và cũng sắc nét hơn, càng thể hiện rõ vẻ đẹp của người phụ nữ trong ảnh.

Ninh Trường Phong: “Đây là thứ chúng tôi tìm thấy ở biệt thự nơi chúng tôi gặp con quỷ nhỏ kia, ở trong phòng ngủ chính.”

Chúc Song Song: “Cô ấy là người được người đàn ông trong biệt thự chọn ư? Những bức ảnh trong album đều có ngày sinh và tên của mỗi người, tôi nhớ tên cô ấy tên là Lệ Băng Vũ, chẳng lẽ cô ấy là Quỷ chủ?”

Tô Vãng Sinh: “Chờ chút, tôi nhớ bọn tôi đã từng vào một phó bản tên là [Quỷ Súc], trong đó cô dâu và động vật là hai điểm mấu chốt, cho nên có hai Quỷ chủ, thế giới phó bản này cũng có hai trọng điểm là quái vật dưới sông nuôi xác và quỷ nhỏ trên núi, có khi nào cũng sẽ có hai Quỷ chủ không?”

Sư Thiên Xu lắc đầu, cô khẳng định nói: “Nếu thế giới này có Quỷ chủ thì chỉ cũng chỉ có một thôi.”

Khi nói lời này, cô ấy đang cầm một cuốn sổ thống kê trên tay.

Đây là loại sổ thống kê phổ biến nhưng được dùng làm sổ ghi chép hoặc notebook.

Nội dung trong đó không có nhiều, tất cả đều nói về một người họ Tô.

Ninh Trường Phong đi tới, nói: “Người đàn ông trong biệt thự cũng có thắt lưng mang chữ Tô, đây hẳn là người họ Tô mà Lệ Băng Vũ ghi chép lại.”

“Từ nội dung trên đó, cô ấy không biết danh tính cụ thể của người họ Tô này, ngoài trừ ghi chép chi tiết về ngoại hình của hắn, mấy cái khác đều là nghe được từ người khác.”

[Người ta gọi anh ấy là giám đốc Tô, anh ấy trông khoảng chừng bốn mươi tuổi, khí chất tao nhã.]

[Anh ấy thích ngồi bên cửa sổ nghe tiếng mưa và ngắm mưa, trong bầu trời u ám, đôi lông mày dày luôn cau lại, đôi mắt dài bị lông mi che phủ, nốt ruồi nơi cuối mắt cũng trở nên không rõ lắm, dưới chiếc mũi cao thẳng là đôi môi mỏng nhạt màu ngậm điếu xì gà.]

[Buổi tối tôi có lén đo chiều cao của anh ấy, anh ấy cao 1m78, tôi còn tìm thấy một nốt ruồi ở dưới cằm của anh ấy nữa.]

[Người ta nói anh ấy là một ông chủ lớn rất có quyền lực, nổi tiếng khắp cả nước, làm giàu từ lĩnh vực bất động sản và hiện đang đặt chân vào ngành giải trí, điều đó quá xa vời với một người phụ nữ chưa bao giờ đã ra khỏi thôn như tôi, cậu tìm xem thử.]

Tô Vãng Sinh hỏi: “‘Cậu’ này là ai vậy?”

Ninh Túc: “Cô ấy viết cho một người khác đọc.”

Đây rõ ràng là viết cho một người đọc, mô tả chi tiết về ngoại hình và đặc điểm của người đàn ông họ Tô, cũng như thân phận mà cô nghe được, hy vọng người đó có thể tìm được hắn.

Tô Vãng Sinh có chút mờ mịt, “Thế cô ấy viết cho ai?”

Ninh Túc và Sư Thiên Xu đều nhìn về phía hắn.

Đúng lúc này, trên bầu trời lại có một tiếng sấm, cửa sổ bị gió mạnh thổi rung lắc dữ dội.

Tia chớp nhanh chóng chiếu sáng khuôn mặt của mọi người trong tòa nhà, hai loại âm thanh đột ngột ấy khiến mọi người hoảng loạn không thôi.

Trái tim Tô Vãng Sinh đập bình bịch trong lồng ngực, nhảy cẫng lên, “Đừng nói là cho quỷ đọc nha! Cô ấy trồng quỷ ư? Lúc đó cô ấy có biết mình sẽ bị dùng để trồng quỷ không?!”

Sư Thiên Xu: “Cậu nói không sai, rất có khả năng này.”

Hóa ra việc đoán đúng cũng có thể làm người ta sợ đến thế.

Tô Vãng Sinh chà chà cánh tay nổi da gà.

Thứ cuối cùng mà họ lấy ra khỏi biệt thự là một tấm vải màu vàng có vẽ chữ rune[1] màu đỏ, to như một tấm nệm.

[1] Chữ Rune là loại chữ được người Viking ở Scandinavia sử dụng. Đây là loại chữ chỉ sử dụng nét thẳng.

Ninh Trường Phong nói: “Tôi tìm thấy nó ở dưới tấm ga trải giường trong phòng ngủ chính.”

Cuối cùng hắn bổ sung thêm: “Hôm nay chúng tôi đã lục soát tỉ mỉ mấy căn biệt thự, đó là tất cả những thứ hữu ích mà chúng tôi có thể tìm thấy trên núi.”

Nói cách khác, ngoại trừ con quỷ nhỏ ra, có thể cho bọn họ manh mối chỉ có mấy món này.

Xem ra trong thời gian ngắn bọn họ không thể thu được gì từ người trong thôn, phải dùng những manh mối này để suy đoán.

Mỗi người đều có suy nghĩ riêng, không biết mình đã nhận ra cái gì, tiến độ nhiệm vụ đến đâu.

Bên ngoài tòa nhà nhỏ vẫn đang mưa, thay vì nhẹ dần thì mưa càng lúc càng nặng hạt hơn, là dạng vừa ra ngoài sẽ bị nước mưa tạt đau vậy.

Sắc trời cũng ảm đạm đi một chút, báo hiệu trời sắp tối.

Chúc Song Song nói: “Người dân thôn Minh Tiền đều rất sợ mưa, ông lão kia cũng đã nói ra nguyên nhân, nếu mùa mưa không cho lũ quái dưới sông ăn người sống thì chúng sẽ điên cuồng giết hại người trong thôn.”

“Đây có vẻ là mùa mưa nhỉ? Không biết tối nay sẽ xảy ra chuyện gì đây.”

Ninh Trường Phong nói: “Chúng ta ăn cơm thôi, ăn no mới có sức để đối mặt với buổi tối.”

Ninh Túc: “Được ạ!”

Lại là một ngày cơm trưa và cơm tối cùng giải quyết một thể, Ninh Túc đã đói lắm rồi, cậu ngồi xuống cạnh Lăng Tiêu, cầm gà nướng lên gặm.

Hai đứa nhỏ thì thà thì thầm xong, cũng đi tới chỗ Ninh Túc và Lăng Tiêu ăn một ít.

Ăn xong họ trở về chỗ ở của mình.

Lúc này nước trong thôn đã lên đến đầu gối, hai đứa nhỏ không thể đi lại được.

Ninh Túc cõng Quỷ Sinh trên vai, còn Mạn Mạn thì ngồi lên vai Lăng Tiêu, đoàn người đi về cũng không có tâm trạng thoải mái.

Có một đoạn đường tương đối gần sông Thông Minh, khi đi đến đó, Tô Vãng Sinh nhìn thấy nước đọng và mặt sông nối liền lại một chỗ, bỗng cứng người.

“Vợ, vợ ơi, những thứ ở sông nuôi xác sẽ không chảy vào chỗ nước đọng đâu nhỉ?”

Chúc Song Song vốn cũng không sợ quỷ lắm, nhưng nghe hắn nói xong vẫn cảm thấy cả người không ổn lắm.

Những ngón chân của cô cắm sâu vào làn nước vàng đục, luôn có cảm giác như có xương bị cô giẫm lên, còn có tóc đen của người chết quanh quẩn bên bắp chân lộ ra ngoài của cô.

Cô vội thả ống quần xuống, “Giữa ban ngày ban mặt mà anh nói nhảm cái gì thế!”

Tô Vãng Sinh: “Đúng đúng đúng, ban ngày ban mặt làm sao có chuyện gì chứ, thế nhưng trời sắp tối rồi, chúng ta phải mau trở về thôi.”

Ninh Túc đứng ở phía sau hắn: “Anh không đi à?”

Tô Vãng Sinh: “… Chân nhũn rồi, đi không nổi nữa.”

Ninh Túc: “…”

Bình luận về bài viết này