Nhóc Zombie – 169

Chủng Quỷ

Editor: Cô Rùa

*

Ninh Túc nhớ Tô Vãng Sinh đâu có sợ quỷ tới vậy đâu, tại sao càng trải nghiệm nhiều phó bản hắn lại càng sợ mấy thứ này cơ chứ.

Khi Ninh Túc không còn cách nào khác ngoài đẩy Tô Vãng Sinh đi thì Chúc Song Song đã trực tiếp nắm lấy thắt lưng của Tô Vãng Sinh, nhấc hắn lên khỏi mặt nước.

Ninh Túc: “…”

Chúc Song Song: “Đi nhanh thôi, trời sắp sửa tối rồi!”

Ninh Túc quay đầu lại, chỉ thấy mưa dần nặng hạt, hạt mưa đánh ra một lớp hơi nước dày, bóng người cũng trở nên mơ hồ trong làn hơi nước.

Ninh Túc phải tốn chút sức mới có thể thấy rõ Sư Thiên Xu và Ninh Trường Phong đang đứng ở cách xa đó, lờ mờ nhìn thấy Ninh Trường Phong đang bế Sư Thiên Xu.

Ninh Túc: “…”

Cậu nhìn kỹ lại.

Sư Thiên Xu đang mang thai nên không có đi đôi giày cao gót màu bạc yêu thích của mình, mà là mang một đôi giày thể thao màu trắng phối với một chiếc quần dài màu be, vừa rồi chiếc quần đã được phơi khô lúc nướng đồ ăn ở tòa nhà nhỏ, đến hiện tại ống quần cũng chưa từng bị ướt trong trận mưa như trút nước này.

Ninh Túc cong cong mắt.

Cậu quay đầu nhìn về phía Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu: “…”

Một phút sau, Ninh Túc nằm trên lưng Lăng Tiêu.

Ninh Túc được Lăng Tiêu cõng sau lưng, một tay cầm ô, một tay xách Quỷ Sinh đang ngơ ngơ lắc lư.

Mạn Mạn nằm sau lưng cậu, ôm lấy cổ cậu.

Lăng Tiêu dìu cả gia đình về nhà.

Trong thế giới hơi nước ồn ào của mưa rào, dường như chỉ còn lại bốn người bọn họ, Lăng Tiêu bước đi rất vững vàng.

Ninh Túc hỏi hắn: “Thần Hoa đại nhân, anh nhìn thấy tượng thần của mình thì có cảm giác gì không?”

Lăng Tiêu: “So với tượng Thần Hoa thì kém hơn một chút.”

Quỷ Sinh: “Ò! Không đủ lớn!”

Ninh Túc: “Chúng ta đang ở một thôn làng mà, nên thiệt thòi cho anh rồi.”

Lăng Tiêu: “Em đi bái anh một cái thì anh sẽ hết thấy thiệt thòi.”

Ninh Túc: “Gì? Quỷ Sinh không thay em bái anh à? Tối nay em sẽ phạt nó ngủ trong bồn cầu.”

Quỷ Sinh: “Ỏ?”

Quỷ Sinh: “Có thể chạy đi tìm chị hai hông?”

Nó vẫn chưa từ bỏ việc được ngủ cùng cục cưng trong bụng Sư Thiên Xu.

Mạn Mạn: “Không thể, em là con trai, không được vào ký túc xá nữ.”

Quỷ Sinh cúi đầu nói: “Ò, con gái ngủ bên ngoài, không được mở cửa cho con trai.”

Ninh Túc: “…”

“Chuyên gia” con gái lại xuất hiện rồi đây.

Khi họ về tới nơi thì trời đã tối.

Nước mưa đã tràn vào trong nhà, những cái giường thấp ở lầu một cũng không thể ngủ được nữa, người chơi ở lầu một chuyển ghế sofa và giường lên lầu hai, nói muốn chen chúc với người ở lầu hai.

Dưới loại tình huống này, cho dù không thích thì cũng sẽ không từ chối.

Tô Vãng Sinh và Trần Thiên dọn giường sang phòng Ninh Túc và Lăng Tiêu, nhường phòng cho bốn người chơi ở tầng một.

Thật ra Tô Vãng Sinh còn rất vui vẻ khi dọn vào phòng Ninh Túc, quỷ trong thôn này rất đáng sợ, càng nhiều người càng an toàn, nhất là khi ở cùng với hai người này, không hiểu sao hắn lại cảm thấy vô cùng an toàn.

Tô Vãng Sinh thầm nghĩ, tối nay rốt cục có thể ngủ ngon rồi.

Vừa nghĩ tới đây, Tô Vãng Sinh vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy người đàn ông thần bí khó lường đang nhìn mình.

Tô Vãng Sinh vô cớ cảm thấy lòng mình phát lạnh, “Làm sao vậy?”

Lăng Tiêu: “Cậu ngủ ở đây sao?”

Hai chiếc giường đặt song song với nhau, Tô Vãng Sinh đang đứng cạnh giường của họ.

Tô Vãng Sinh gật đầu, hai bên đều có người, ở giữa sẽ an toàn hơn.

Lăng Tiêu cũng gật đầu, không nói gì.

Tô Vãng Sinh khó hiểu, mãi đến khi mọi người tắm rửa xong, ngồi lên giường thảo luận về phó bản, Tô Vãng Sinh mới phát hiện ra con rối Quỷ chủ kia đang nằm ở vị trí đó.

Tô Vãng Sinh: “…”

Hắn cẩn thận hỏi: “Sao mày lại ngủ đây?”

Không biết tại sao nhưng hắn luôn cảm thấy con rối này nên ngủ giữa hai người.

Quỷ Sinh ôm gối nói: “Hổng muốn ngủ trong bồn cầu!”

Tô Vãng Sinh: “…?”

Ninh Túc nhìn thấy cảnh này, nói với Tô Vãng Sinh: “Hay là để Quỷ Sinh ngủ với anh nha? Biết đâu anh tiếp xúc nhiều với nó sẽ hết sợ quỷ đấy.”

Cái gì tiếp xúc với cái gì cơ?

Ninh Túc nhớ Tô Vãng Sinh cũng không có sợ quỷ như vậy, cũng nhớ tới lúc ở thôn Hòe Dương cậu để cho Tô Vãng Sinh chọc Quỷ Sinh thử.

Có lẽ lúc đó hắn đã chạm qua Quỷ Sinh nên mới không sợ quỷ như giờ.

Tô Vãng Sinh: “Cảm ơn, khỏi.”

Quỷ Sinh: “Ò!”

Tô Vãng Sinh: “…”

Cái tiếng ò nãy vừa nhanh mà còn to nữa chứ.

Vì cả hai người đều không muốn nên thôi bỏ qua vậy.

Ninh Túc ngồi ở trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ: “Nước đã dâng lên rất cao, ngày mai có lên tới tầng hai không nhỉ?”

Lăng Tiêu “ừm” một tiếng.

Vừa nói tới đây, Tô Vãng Sinh đã thấy mệt mệt trong người, “Hèn chi kiểu nhà trong thôn Minh Tiền đều là dạng hai tầng, có lẽ là vì mùa mưa chăng?”

Đúng thật là như thế.

Ngôi nhà của ông lão mà họ đến hôm nay cũng là kiểu nhà hai tầng, phòng ngủ của ông ta và cháu trai đều nằm trên tầng hai.

Thôn Minh Tiền đều là kiểu nhà như vậy, vào mùa mưa, lượng nước mưa đọng lại tương đối cao, mọi người chuyển lên tầng hai để vượt qua vài ngày trong mùa mưa.

Trần Thiên: “Không biết chuyện này xảy ra đã lâu chưa, hay chỉ mới cách đây vài năm do lũ quỷ dưới sông nuôi xác gây ra.”

Ninh Túc: “Trong ghi chép của Lệ Băng Vũ hình như có nhắc đến mưa, cô ấy nói người đàn ông họ Tô kia rất thích nghe tiếng mưa và ngắm mưa ngoài cửa sổ.”

Tô Vãng Sinh: “Tên của cô ấy cũng có chữ Vũ (mưa), trong ghi chép có nhắc đến mưa, bầu trời cũng đang mưa, trận mưa này thật đáng sợ.”

Quả thực, nếu hôm nay trời cứ mưa như thế cũng đủ khiến người ta hoảng sợ rồi.

Họ không đi ngủ sớm như vậy, dựa theo quy luật của hai ngày trước đó, tối nay trong số người chơi ở nơi này sẽ có một người phải chết.

Bọn họ đề phòng người dân nên người dân muốn đánh thuốc mê bọn họ là rất khó, hơn nữa sông đã dâng cao, hẳn là sẽ khó có thể liệng người xuống sông nuôi xác.

Nói cách khác, đêm nay lũ quỷ dưới sông có thể sẽ tới đây tìm họ.

Ninh Túc đột nhiên nói: “Tôi muốn lên núi xem thử.”

Tô Vãng Sinh: “???”

Tô Vãng Sinh: “Những con quỷ nhỏ kia sẽ ra ngoài vào buổi tối đấy.”

Trần Thiên cũng nói: “Phất trần của Tô Vãng Sinh chuyên dùng để đối phó với đám quỷ quái âm phủ, cậu ta và Ninh Trường Phong đều nói tụi quỷ kia rất lợi hại, vậy nhất định là rất mạnh.”

Lăng Tiêu nhìn thoáng qua Ninh Túc.

Ninh Túc gật đầu, “Thế ngủ thôi.”

Hai người kia tưởng cậu đã chịu nghe, vì thế cũng nằm xuống giường chuẩn bị đi ngủ.

Không biết qua bao lâu, Lăng Tiêu và Ninh Túc mở mắt ra, xách theo Quỷ Sinh lặng lẽ rời khỏi phòng.

Mưa vẫn còn rơi, đến chiều khi trở về, nước đã ngập qua đầu gối gần đến đùi, bây giờ đã ngập qua cả eo, đến nửa người.

Hai người nhảy lên nóc tòa nhà, chạy về phía ngọn núi trong cơn mưa mù sương.

Nửa đêm hai ba giờ, một giọt nước nhỏ xuống mặt Tô Vãng Sinh.

Tô Vãng Sinh luôn cảnh giác nên ngủ không có sâu giấc, lập tức mở mắt hỏi: “Mưa dột sao?”

Trong căn phòng tối tăm, không thể thấy rõ nóc nhà, chỉ mơ hồ nhìn thấy một mảng màu đen.

Tòa nhà được xây dựng thô sơ, mới nhìn vào thật sự chỉ giống như bóng của nóc nhà ướt đẫm mưa, nhưng sau đó bỗng có một cái đầu trắng bóc sưng tấy lộ ra từ giữa màu đen kia.

“Cái đm!”

Tô Vãng Sinh lập tức bị dọa tỉnh, hắn đột nhiên ngồi dậy, nhìn thấy giường bên cạnh không có ai, lại càng hoảng sợ hơn.

Căn phòng tràn ngập tiếng tí tách.

Những giọt nước trên mái tóc đen ở nóc nhà nhỏ giọt xuống vũng nước đọng trong phòng.

Không biết từ khi nào căn phòng của tầng hai cũng đã đọng lại một lớp nước.

Trong nước còn có một màu đen nổi lềnh bềnh.

“Trần Thiên! Trần Thiên! Mau dậy đi!”

Ngay khi hắn vừa gọi tiếng đầu tiên, Trần Thiên đã mở mắt ra, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lập tức nói: “Lên nóc nhà ngay!”

Hai người lập tức nhảy sang giường Ninh Túc, sau đó nhảy tới cửa sổ, từ cửa sổ trèo lên nóc nhà.

Ngoài cửa sổ mưa như trút nước, nước này không trong như nước sông, con đường đất lầy lội ố vàng, chẳng ai biết có thứ gì nằm ở dưới đó.

Bọn họ vừa định đi lên thì có tiếng hét phát ra từ phòng bên cạnh.

Hai người lập tức nhảy tới cửa sổ phòng bên, không khỏi rùng mình khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong.

Nước mưa dâng cao, đầu trọc và bạn đồng hành của hắn chen chúc trong lầu hai.

Giường của họ ở lầu một đã ướt nhẹp nên không có chuyển lên lầu hai, trực tiếp trải chăn ra dưới đất luôn, dù sao tối nay quá nguy hiểm nên cũng không thể ngủ được, nên cứ vậy mà nằm trên đất cả một đêm.

Bọn họ biết mình không thể ngủ được, trước đó vẫn luôn giữ tinh thần cao độ, nhưng hơn hai giờ đêm rốt cục không nhịn nổi nữa, từ từ nhắm mắt lại.

Khi đầu trọc tỉnh dậy, không ngờ lại phát hiện bản thân đang ngủ trong nước đục.

Vừa mở mắt ra, hắn đã đối mặt với cái đầu người trắng hếu bị ngâm đến bở ra trên mặt nước bên cạnh.

“A! A a a a! ——”

Tiếng hét này đã đánh thức tất cả người chơi trên lầu hai.

Hắn theo bản năng muốn lùi lại, nhưng lại không thể cử động được.

Tay, chân, cẳng chân của hắn ngâm trong nước như bị thứ gì đó mềm mượt mát lạnh cuốn lấy, toàn thân hắn nổi da gà, cảm giác lạnh buốt vừa lên tới đỉnh đầu, hắn thiếu chút nữa đã đau đến ngất xỉu.

Trong nước có thứ gì đó đang cắn hắn.

Nó nhỏ và sắc, không giống răng người cắn vào thịt lắm, cái miệng nhỏ đó như sợ lãng phí máu mà hút lấy hút để từng ngụm từng ngụm.

Ở chỗ khác, cũng có một cái cái miệng như thế nữa cắn vào bụng hắn.

Chỗ đầu gối, khuỷu tay, phần eo…

Khi hắn đau đớn sợ hãi đến tột độ, dây thần kinh cảm giác ở những nơi đó đặc biệt nhạy bén, hắn có thể cảm nhận rõ ràng mỗi một chỗ của cái thứ bám vào gặm cắn hắn lồi lõm và dính dớp như thế nào.

“Cứu, cứu tôi! Cứu tôi với!!!”

Khỏi cần hắn phải nói, những người khác đều biết tình huống hiện tại của hắn nguy hiểm đến mức nào.

Dù sao ở trong nước, máu dễ dàng rỉ ra nhiều hơn, mặt nước xung quanh hắn đã lờ mờ chuyển đỏ.

Tay chân hắn đều ở trong nước, hai người chơi đứng trên giường chỉ có thể ôm lấy cổ và vai hắn kéo lên.

Nhưng thân thể của hắn lại nặng như ngàn cân, cả hai người đều không thể kéo hắn xê dịch được chút nào.

“Chuyện gì thế này! Sao lại nặng như vậy?”

“Có cái gì đang túm lấy anh sao?”

“A a a! Đau quá đau quá! Mau cứu tôi!” Đầu trọc đau đến nước mũi chảy ra tèm lem, khuôn mặt vặn vẹo. “Cứu tôi! Mau cứu tôi!”

Trong tiếng kêu cứu điên cuồng của hắn, hai người dùng hết tất cả sức lực mà họ có.

Một người chơi khác trong phòng cũng tham gia.

Ba người chơi có trình độ không tính là thấp cùng phối hợp cho đến khi gân xanh nổi lên, cuối cùng mới kéo hắn lên được một chút.

Tô Vãng Sinh và Trần Thiên đang ở trên cửa sổ phía sau hắn, vừa vặn có thể thể nhìn rõ ràng sau lưng đầu trọc khi hắn được kéo lên.

Phía sau lưng hắn mọc lên một rừng tóc đen, những sợi tóc đen này giống như mọc ra từ cơ thể hắn, phát triển trong nước.

Nước không giống nước mà càng giống đất hơn, rễ mầm đâm chồi nảy mọc sít sao bên trong, rất khó xâm nhập.

Khi đầu trọc được kéo lên, phần tóc đen mọc đằng sau vẫn chìm trong nước, giống như bị tách ra, một lớp da bị xé toạc.

Hắn vẫn đang điên cuồng hét lên “Đau, đau, đau”, nhưng hắn cứ hét lên đau như vậy, ba người kia lại tưởng thứ trong nước tra tấn hắn, vì thế lại càng kéo mạnh hơn.

Tô Vãng Sinh: “Dừng lại! Dừng lại đi!”

Trần Thiên: “Không thể dừng lại! Mau kéo anh ta lên!”

Phía sau hắn, vài cái đầu trắng bệch nhô lên khỏi mặt nước, sắp tràn lên.

Ba người còn lại cũng nhìn thấy cảnh tượng đằng sau tên đầu trọc, nó đủ để trở thành cơn ác mộng trong vài năm của họ.

Sau lưng hắn bị bao phủ một lớp tóc đen dày đặc, khi họ kéo hắn lên, tóc đen ngày càng dài ra, một cái đầu người sưng phồng màu trắng ẩn hiện giữa mái tóc đen, đôi mắt đen sâu hoắm nhìn họ qua mớ tóc lộn xộn.

“Aaaaa!”

Họ sợ đến mức buông tay ra, đầu trọc gần như rơi xuống nước lần nữa.

Tô Vãng Sinh dùng cả hai tay nắm lấy mép cửa sổ, đá người sắp té lên lại.

Ba người chơi còn lại mượn lực này để kéo đầu trọc lên.

Kéo lên.

Chỉ kéo lên một bên.

Khi đầu trọc tắt thở, khuôn mặt hắn vẫn còn méo mó.

Trần Thiên: “Mau ném anh ta ra!”

Ba người theo bản năng ném nửa bên đầu trọc xuống, còn chưa chạm vào mặt nước, thân thể hắn đã trào ra một luồng tóc đen.

Tô Vãng Sinh đứng ở cửa sổ, ngoài trời mưa to gió lớn, toàn thân hắn ướt sũng, nước mưa theo cổ chảy xuống người, “Đừng để cơ thể ngâm trong thứ nước này, lũ này hẳn có đặc tính của quỷ nước, trừ tóc đen, có thể đi tới bất kỳ nơi nào có nước.”

Ba người chơi nhìn trong phòng và mưa ngoài cửa sổ, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.

Mùa mưa, nơi nơi đều là nước, nước vẫn đang dâng cao, cuối cùng họ có thể đi đâu được nữa?

Tô Vãng Sinh: “Lên nóc nhà! Nhưng phải cẩn thận, bên trái có tóc và đầu người.”

Mấy người chơi cẩn thận trèo lên nóc nhà, sau khi một người chơi chết, những cái đầu dường như an tĩnh hơn rất nhiều, chỉ trôi lềnh bềnh trong làn nước đục, toàn bộ đều trắng toát, nhìn từ xa giống như bong bóng cá.

“Nước càng ngày càng dâng cao, chẳng bao lâu nữa tòa nhà hai tầng sẽ bị nhấn chìm, chúng ta phải làm sao đây?”

“Toàn bộ nhà trong thôn đều là nhà hai tầng ở độ cao này, còn có thể đi đâu nữa? Chẳng lẽ còn có thứ cao hơn nơi này sao?”

“Có chứ, chính là ngọn núi kia.”

Bầu không khí rơi vào tĩnh lặng.

Ký túc xá của người chơi nữ cũng gặp phải tình huống tương tự, một người chơi nữ đã chết lúc đêm khuya, các người chơi đang gào thét điên cuồng trong vũng nước.

May là Sư Thiên Xu đã triệu hồi ra một con quái vật bạch tuộc khổng lồ, các xúc tu của nó nâng các người chơi lên.

Có điều việc triệu hồi có giới hạn thời gian, khi đầu người điên cuồng gặm cắn bạch tuộc thì thời gian lại càng giảm đi rất nhiều.

“Làm sao đây? Quái vật bạch tuộc sắp không thể trụ được nữa rồi.”

“Hay là để bạch tuộc đưa chúng ta lên núi đi?”

Sư Thiên Xu lau nước mưa trên mặt, “Không được, lũ quỷ nhỏ trên núi còn đáng sợ hơn.”

Cô biết rõ thực lực của Ninh Trường Phong, Tô Vãng Sinh và Chu Song Song, nếu ngay cả bọn họ cũng nhất thời không đối phó được với chúng, thì chúng nhất định không phải quỷ dạng vừa đâu..

“Thế tính sao bây giờ?”

Sư Thiên Xu: “Đám tóc đen này không chủ động tấn công người chơi nữ, chỉ cần không ngâm mình trong nước đọng, không chạm vào tóc đen là được.”

“Nhưng nước đang dâng lên, làm sao chúng ta có thể tránh khỏi việc bị ngâm trong nước chứ?”

Người chơi nữa vừa dứt lời, đột nhiên nói: “Mọi người nhìn bên kia đi!”

Cách họ không xa, một chiếc thuyền gỗ đang tiến đến gần họ.

Trên thuyền có hai chiếc đèn lồng được thắp sáng, ở trong đêm tối đặc biệt sáng ngời, lại khiến người khác an tâm.

Ninh Túc và Lăng Tiêu chèo thuyền đến cạnh họ.

Ninh Túc: “Hội trưởng Sư, Mạn Mạn, Chúc Song Song xuống đây đi.”

Mạn Mạn lập tức đi xuống, hai người còn lại sững sờ trong giây lát.

Ninh Túc: “Xuống đi, không sao đâu, đừng để mắc mưa.”

Hai người không còn do dự nữa, nhảy lên thuyền gỗ.

Chiếc thuyền này trông rất mới, thậm chí còn có mui để che mưa.

Hai người ngồi vào trong mui thuyền, sau một thời gian dài phơi mình dưới mưa, cơ thể lập tức dễ chịu hơn hẳn.

Chúc Song Song: “Hai người lấy đâu ra con thuyền này vậy? Là mượn của người dân sao?”

Cô không thấy chỗ nào có thuyền cả, nếu có thì người dân cũng sẽ không cho mượn mà?

Ninh Túc: “Là tự làm.”

Đêm hôm trước, Ninh Túc đã đoán ra được cảnh tượng này, cậu nói với Lăng Tiêu là muốn đóng thuyền.

Ban ngày Lăng Tiêu và Quỷ Sinh lên núi chuẩn bị nguyên liệu sẵn cho cậu, nửa đêm cậu và Lăng Tiêu lên núi đóng thuyền.

Chúc Song Song: “… Cậu còn biết đóng thuyền?”

Ninh Túc: “Haiz, thói đời khó khăn, cuộc sống bức ép.”

Chúc Song Song: “…”

Sư Thiên Xu nhìn ra ngoài thuyền, “Thật sự chỉ cần không ngâm trong nước sao? Thứ trong nước sẽ không tấn công thuyền ư?”

Ninh Túc nhìn thoáng qua Lăng Tiêu đang đứng trên mũi thuyền, lại nhìn Quỷ Sinh đang nằm ở đuôi thuyền nhìn chăm chăm dưới nước: “Có lẽ vậy.”

Những người khác thấy hai người lên thuyền đều an toàn thì đều gọi Ninh Túc.

Ninh Túc: “Các chị em ráng ở nóc nhà thêm hai ba tiếng nữa nha, ráng qua đêm nay là không có vấn đề gì nữa.”

“…”

Cậu còn muốn đi đón người khác.

Chiếc thuyền nhỏ xuôi theo dòng nước trôi đi.

Sư Thiên Xu và Chúc Song Song đều ở trong mui thuyền, dần cởi bỏ căng thẳng trên cơ thể.

Trong hoàn cảnh như vậy, việc có thể ngồi an ổn trên trong mui thuyền quả thực là một chuyện hạnh phúc.

Sư Thiên Xu nói: “Cảm ơn cậu Ninh Sư.”

Chúc Song Song cũng nói: “Cảm ơn Ninh Sư nha.”

Ninh Túc vui vẻ cười, nhìn thoáng qua bụng Sư Thiên Xu: “Không cần cảm ơn em.”

Sau khi Sư Thiên Xu ngồi vững, Quỷ Sinh chạy từ đuôi thuyền vào mui thuyền, ngồi bên cạnh Mạn Mạn, dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn bụng của Sư Thiên Xu, dần dần hóa ngốc.

Ninh Túc: “…”

Ngọn núi nằm ở phía tây thôn, từ phía tây xuôi dòng đến phía đông, tốc độ của họ nhanh hơn đi bộ rất nhiều, chẳng mấy chốc đã đến khu ký túc xá của người chơi nam.

Các người chơi nam cũng bàng hoàng khi nhìn thấy Ninh Túc và Lăng Tiêu chèo thuyền tới.

Ninh Trường Phong hoàn hồn lại, nhanh chóng nhắc nhở bọn họ: “Cẩn thận! Ở đây có nhiều đầu người lắm!”

Họ thấy bên người chơi nữ có rất ít đầu và tóc đen, trong khi tình hình bên người chơi nam lại nghiêm trọng hơn, rất nhiều cái đầu trắng và sưng tấy nổi trên mặt nước.

Ninh Túc: “Quỷ Sinh.”

Quỷ Sinh rời khỏi cục cưng trước mặt, quay đầu lại, giọng điệu dịu đi rất nhiều: “Ỏ?”

Ninh Túc nói với nhỏ ngơ ngơ ngác ngác này: “Ra ngoài làm việc!”

Quỷ Sinh: “Ò!”

Từ nóc tầng hai có thể thấy rõ rất nhiều cái đầu đang tụ lại ở mũi thuyền.

Loại đầu có thể gặm người điên cuồng này tụ tập lại một chỗ với nhau, những người chơi tận mắt nhìn thấy chúng gặm người đều biết nó nguy hiểm cỡ nào.

Bọn họ vừa nhìn thấy cảnh này, đã ước gì có thể lập tức bỏ chạy ba ngàn dặm.

Một đứa nhỏ nằm sấp trên mũi thuyền, nhặt cái đầu người gần nhất ném ra xa: “Đừng có cản đường!”

“???”

Từng cái đầu người ở mũi thuyền bị nó ném ra xa, thấy chỉ còn lại ba bốn cái, Ninh Túc nói: “Đừng ném hết, chọn hai cái giữ lại nghiên cứu.”

“??????”

Quỷ Sinh cẩn thận chọn hai cái đặt chúng lên thuyền.

Hai cái đầu nhảy tưng tưng, định nhảy lên người ai đó thì bị một bé gái giữ lại.

Cô bé nhổ một nắm tóc trên mặt nước, buộc hai đầu lại rồi treo lên hai bên mui thuyền.

“…”

Không biết tại sao, trong động tác đơn giản dễ hiểu của cô bé, họ lại nhìn ra được sự đe dọa và khinh thường như việc treo đầu kẻ thù trên cổng thành thời cổ đại vậy.

Ninh Túc liếc nhìn hai cái đầu, “Ò” một tiếng, thả mái chèo xuống, đưa tay lần mò trong nước lần nữa, tìm thấy một cái đầu người trắng bạch thối rữa khác, đưa cho Lăng Tiêu: “Anh thấy gì không?”

Lăng Tiêu: “Trông không giống nhau.”

Còn cmn không giống nhau nữa chứ!

Ninh Túc gật đầu: “Không phải Quỷ chủ.”

Những người chơi xung quanh đều sửng sốt, lúc này mọi người mới hiểu được ý của hắn.

Nếu phó bản giải mã có Quỷ chủ thì ngoài việc giải mã còn cần phải tìm xem Quỷ chủ là ai.

Họ đoán trong phó bản này có thể có Quỷ chủ giở trò, rất có khả năng Quỷ chủ chính là quái vật dưới sông, mà thứ đáng sợ nhất ở sông Thông Minh chính là những cái đầu này.

Chúng trắng bệch thối rữa, giống như đầu người bị ngâm dưới sông nhiều năm, lềnh bềnh trên mái tóc đen hoặc cười với bọn họ trên mặt sông, trong đôi môi tím trắng có một hàng răng nhỏ trông giống như một loại cá nào đó.

Chỉ cần nhìn thoáng qua thôi đã đủ sợ rồi, huống chi chúng còn sưng tấy thối rữa nên không ai có thể nhận ra chỗ khác biệt.

Nếu trông chúng khác nhau thì không phải mọc vô hạn từ một người, mà chính xác là đầu của rất nhiều người, vậy đó không thể là Quỷ chủ được.

Nhiều nhất cũng chỉ có hai Quỷ chủ, không có khả năng nhiều như vậy được.

Sư Thiên Xu nghe xong thì bước ra khỏi mui thuyền, quan sát một hồi, mới gật đầu: “Đúng là như vậy.”

Ninh Trường Phong nhảy từ mái nhà xuống thuyền, nhìn cái đầu trong tay Ninh Túc rồi lại nhìn Ninh Túc, nhỏ giọng nói với Lăng Tiêu: “Không hổ là bạn trai cậu, đúng là… Đặc biệt thật.”

Lăng Tiêu cười khẽ một tiếng, cũng nhỏ giọng đáp lại anh: “Cảm ơn lời khen của cậu, em ấy đúng là có một không hai.”

Ninh Túc: “…”

Thực ra, hai người có thể nói to chút cũng không sao.

Tô Vãng Sinh cũng mau chóng nhảy lên thuyền, linh cảm của hắn quả nhiên đúng, đi theo hai người này sẽ an toàn.

Đừng nói là hai người này, ngay cả những con rối của họ cũng đều có thể tay không ném đầu người.

Sau khi Tô Vãng Sinh nhảy xuống, thuyền đã gần đầy.

Bàng Dương kêu: “Ninh Sư!”

Mạnh Giang cũng kêu: “Ninh Sư!”

Trần Thiên cũng kêu: “Ninh Sư!”

Ngay cả những người chơi trước đó không thích cậu vì là người mới cũng nhìn cậu một cách mong chờ.

Ninh Túc: “…”

Riêng mấy người sau, Ninh Túc không thèm nhìn.

Chiếc thuyền này hẳn là chỉ có thể nhét thêm một hai người nữa, nhưng ba người này, ai cậu cũng có cảm tình, Ninh Túc không biết nên để ai xuống.

Thế là cậu nói: “Các anh cứ bám trên nóc nhà chút nữa đi, trời cũng sắp sáng rồi”.

“…”

Ninh Túc: “Ngày mai tôi sẽ cho các anh một cái bè tre nhỏ.”

Cái họ thiếu là bè tre sao?

Là đùi!

Thuyền nhỏ lại rời đi.

Lần này họ hướng về phía tây ngọn núi, có hơi ngược dòng, người chèo thuyền liền đổi lại thành Ninh Trường Phong và Tô vãng Sinh.

Ninh Túc và Lăng Tiêu ngồi ở trên mũi thuyền, nghiên cứu hai cái đầu mới bắt được.

Sư Thiên Xu hỏi: “Nãy hai người lên núi đúng không? Vậy không gặp phải lũ quỷ nhỏ kia sao?”

Ninh Túc: “Không biết có phải do tụi em không vào biệt thự hay không nhưng bọn em không có gặp được chúng.”

Tô Vãng Sinh: “May là không gặp đó, chúng rất đáng sợ!”

Chúc Song Song nói: “Nếu lũ quái dưới sông không phải là Quỷ chủ, vậy có khi nào lũ quỷ trên núi mới là Quỷ chủ không? Tôi cảm thấy chúng quả thực mạnh hơn những cái đầu này.”

Sư Thiên Xu lắc đầu, khẳng định nói: “Không phải tụi nó.”

“Tại sao chứ?” Chúc Song Song nghi hoặc hỏi, cô thử thăm dò: “Hội trưởng Sư, có phải cô đã biết gì rồi không?”

Cô nhớ trước đây Sư Thiên Xu đã phủ nhận suy đoán có hai Quỷ chủ, vô cùng khẳng định nói rằng nếu thế giới này có Quỷ chủ thì chỉ có thể là một thôi.

Ninh Túc cũng ngẩng đầu nhìn về phía Sư Thiên Xu.

Cậu cảm thấy Sư Thiên Xu đã đoán được khi nhìn thấy người chơi nữ chết đầu tiên, nhưng lúc đó cô vẫn chưa chắc lắm.

Lúc đó Ninh Túc và Lăng Tiêu cố ý ở lại quan sát xác chết, cũng có chút suy đoán, nhưng việc này liên quan đến điểm mấu chốt của phó bản, thấy không ai nói gì nên bọn họ đương nhiên cũng không thể nói ra.

Ở đây không có người ngoài, xung quanh cũng không có người của guild Vĩnh Minh, Sư Thiên Xu suy nghĩ một chút rồi nói: “Mọi người còn nhớ Quỷ chủ, Yêu chủ, hay những chủ nhân của thế giới là gì không?”

Chúc Song Song: “Là người sáng tạo ra thế giới, tự tạo ra thế giới đó, hoặc là bắt nguồn từ câu chuyện của người đó, là những NPC cốt lõi rất lợi hại.”

Sư Thiên Xu gật đầu: “Những con quỷ nhỏ kia đều là được tạo ra, bọn chúng không phải là Quỷ chủ.”

Tô Vãng Sinh lập tức quay đầu lại, “Ý cô là, bọn chúng…”

“Đúng vậy, bọn chúng quả thật được trồng ra.” Sư Thiên Xu nói, “Nhưng không phải kiểu trồng mà cậu tưởng.”

Bình luận về bài viết này