Nhóc Zombie – 170

Chủng Quỷ

Editor: Cô Rùa

*

Từ lúc họ mới bước vào phó bản, họ đã bắt đầu thảo luận về tên của phó bản.

Ngay từ đầu, họ đã coi tên [Chủng Quỷ] là một cấu trúc tân ngữ động từ, trồng quỷ cũng giống như trồng hoa, đều nghĩ xem làm thế nào để trồng ra quỷ.

Ninh Túc nói dùng xác chết để trồng ra quỷ, cậu chỉ tùy tiện nói khi mới vào phó bản, khi chưa biết tí gì về nó, nhưng nhiều người thực sự đã nghiêm túc nghĩ theo hướng này, đặc biệt là sau khi manh mối về sông nuôi xác lộ ra.

Nhiều người cho rằng thôn Minh Tiền lừa người ngoài vào thôn để nuôi xác chết, sau đó dùng một loại tà thuật nào đó để sử dụng xác chết trồng ra đám quỷ trên núi.

Giả thuyết này ban đầu là do Tô Vãng Sinh đề ra, hắn còn thêm Lệ Băng Vũ và các cô gái vào suy đoán để nói về việc thôn Minh Tiền lợi dụng những cô gái xinh đẹp làm một nguồn tài nguyên thu hút cánh đàn ông bên ngoài.

Mãi đến khi tìm thấy cuốn biên niên sử dành cho người ngoài sống trong biệt thự vào ngày hôm qua, hắn mới nhận ra mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.

Sư Thiên Xu nói: “Suy luận của cậu nhìn chung không có vấn đề gì hết, nhưng có chỗ này vẫn chưa rõ ràng lắm, đó là người dân còn dùng chính cả người của họ để đút cho lũ quái dưới sông ăn, họ nơm nớp lo sợ và hy sinh nhiều như vậy để trồng ra lũ quỷ kia, rốt cuộc là để làm gì?”

Tô Vãng Sinh sửng sốt một chút, “Lừa người hại người, dùng một số tà thuật để kiếm lợi cho bản thân?”

Sư Thiên Xu lắc đầu, “Bọn họ rất sợ quỷ trong sông Thông Minh, cũng vô cùng sợ đám quỷ nhỏ trên núi, ngay cả đến gần cũng không dám, làm sao có thể lợi dụng chúng được? Mấy ngày nay, chúng ta cũng chưa từng tìm thấy bất kỳ manh mối nào về việc họ sử dụng lũ quỷ.”

Tô Vãng Sinh ngẫm lại, “Đúng thật là như vậy.”

Mặc dù không chứng kiến cảnh người dân quăng người xuống sông Thông Minh nhưng hắn nghe nói họ ném xong là bỏ chạy ngay, cũng nhìn thấy ông lão sợ hãi thế nào khi họ nhắc đến lũ quỷ nhỏ trên núi.

Nói đến sông nuôi xác còn bình thường, chứ nói tới lũ quỷ trên núi một cái là sợ ra mặt, có thể thấy họ quả thật chỉ hận không thể tránh xa chúng.

Hắn hỏi: “Cô nói lũ quỷ trên núi đúng là được trồng ra, chuyện này là thế nào?”

Thuyền từ từ trôi đến gần ngọn núi, nơi đây đã có dấu hiệu sắp sáng.

Những cái đầu người bắt đầu chìm xuống nước, trong làn nước đục có những vật thể màu đen lờ mờ đang trôi nổi.

Sư Thiên Xu nhìn thứ màu đen trong nước, nói: “Có lẽ một từ đã bị lược bỏ trong [Chủng quỷ], mọi người đã nghe qua ‘’gieo quỷ thai’[1] bao giờ chưa?”

[1] ở mấy chương đầu của map, mình có giải thích từ chủng còn mang theo nhiều nghĩa khác, có thể phát âm giống nhưng khi viết ra sẽ mang nghĩa khác nhau, ở danh từ sẽ là chủng loại, giống (giống loài), nhưng nếu ở dạng động từ sẽ là gieo, trồng. Hệ thống phát âm chứ không ghi ra nên mn đều không biết đó thuộc dạng nào, hiện tại STX đang dùng ở vế động từ nên sẽ là gieo hoặc trồng.

Vài người lập tức sửng sốt.

Người đầu tiên phản ứng lại là Chúc Song Song, trước khi vào trò chơi cô là một nhà biên kịch thiên về hướng linh dị thần quái, “Tôi biết, nó thường được thấy trong các bộ phim kinh dị cổ điển, chính là người sống và người chết kết hợp lại, làm người chết sinh ra con.”

“Còn có một loại khác, là phụ nữ còn sống bị gieo quỷ thai vào bụng.”

Sư Thiên Xu gật đầu: “Hai loại mà cô nói kỳ thực chính là một, đều là quỷ thai âm dương.”

Cô nhìn Tô Vãng Sinh, “Cậu vốn là đạo sĩ, hẳn là biết một loại khác nữa phải không?”

Tô Vãng Sinh đang ngơ ngác đột nhiên mở to hai mắt: “Tôi biết rồi! Thì ra là vậy! Tại sao tôi lại không nghĩ ra chứ!”

Chúc Song Song tò mò hỏi: “Là sao vậy?”

Tô Vãng Sinh nói: “Anh từng nghe sư phụ kể về một trường hợp rất độc ác, một doanh nhân giàu có đã lợi dụng vợ mình làm giàu rồi giết vợ, vợ ông ta chết không nhắm mắt, oán hận ấy vẫn luôn đeo bám ông ta khiến ông ta lúc nào cũng xui xẻo đủ điều, còn thường gặp nguy hiểm suýt chút nữa đã mất mạng. Có người tìm cho ông ta một cô gái bảo ông ta trồng một loại quỷ thai để giải trừ oán khí, sau khi trồng quỷ thai xong, người phụ nữ và đứa trẻ đều sẽ chết, mọi oán hận trên người ông ta cũng sẽ được mang đi.”

Hắn như bừng tỉnh: “Người đàn ông họ Tô trong biệt thự đến đây là để gieo quỷ thai nhằm loại bỏ oán hận! Những con quỷ đó đều là quỷ oán hận!”

“Điểm đặc biệt của thôn và các cô gái xinh đẹp được nhắc đến trong cuốn biên niên sử, chính là nói họ có thể tiếp nhận việc gieo quỷ thai chứa oán khí!”

Vài người đều sửng sốt.

Ninh Túc liếc nhìn Lăng Tiêu, bảo sao đám quỷ nhỏ đó có thể vào miếu thờ, thì ra chúng là quỷ được tạo ra từ oán hận.

Oán hận là một phần của “vị thần âm phủ”.

Cũng chẳng có gì ngạc nhiên khi chúng lại mạnh đến vậy.

Sư Thiên Xu nói: “Tôi từng đến một phó bản, có nghe một ông lão kể qua về chuyện một số người đàn ông làm quá nhiều điều thất đức, bị ác quỷ quấn thân, và có một cách đê hèn có thể phá giải được chuyện này, chính là tìm một người phụ nữ có thể chất đặc biệt làm vật chứa ác quỷ và oán khí của mình, sau đó chuyển dời sang cho người phụ nữ này, phương thức chuyển dời là gieo quỷ thai.”

Cái này còn xấu xa hơn những gì Tô Vãng Sinh nói nữa.

Chúc Song Song kinh ngạc: “Những ác quỷ đó chuyển vào người phụ nữ, để cô ấy gánh chịu hết những thứ đó sao?”

Sư Thiên Xu: “Trong phó bản này, có quá nhiều khả năng, có thể một số tội nghiệt và oán hận đã gieo ra quỷ thai, những con quỷ nhỏ đó chính là tội nghiệt và oán hận tích tụ lại, cũng có thể là ác quỷ quấn thân đó đã được chuyển dời sang người phụ nữ, thực ra là chúng là ác quỷ được trồng ra.”

Chúc Song Song suy nghĩ một chập, phát hiện có lẽ không nhẹ nhàng như vậy, nhất là đối với một cô gái bị ép phải gánh vác chuyện này.

“Cô có ý nghĩ này từ khi nào?”

Sư Thiên Xu: “Từ khi tôi nhìn thấy người chơi đã chết trong tòa nhà của cô.”

Chúc Song Song sửng sốt một lát, không ngờ lại sớm như vậy: “Trên người của cô ấy có manh mối gì ư?”

Sư Thiên Xu nhìn đối diện Ninh Túc và Lăng Tiêu: “Có phải hai người cũng nhìn ra không?”

Ninh Túc nói: “Cái chết của người chơi nữ hoàn toàn khác với các chết của người chơi nam, toàn thân các cô ấy đều bị nát bấy, nhưng có một chỗ bị nát đặc biệt nghiêm trọng, chính là bụng.”

Chúc Song Song đúng là không chú ý tới điểm này, thảm như vậy, cô nhìn mấy lần rồi thôi, nên không phát hiện được chi tiết này.

Chúc Song Song: “Tại sao lại là bụng?”

Ninh Túc: “Lũ quỷ nhỏ kia có lẽ muốn banh bụng cô ấy để chui vào.”

Chúc Song Song: “…”

Cô liên tưởng ngay đến con quỷ nhỏ ở miếu thờ chui từ dưới quần váy của cô lên, dính chặt vào bụng cô.

Cô che bụng lại, nghĩ đến mà mồ hôi lạnh chảy đầy lưng.

“Nhưng tại sao bọn chúng lại muốn chui vào bụng các cô ấy? Không phải chúng là ác quỷ, hoặc là quỷ oán hận sao? Chẳng lẽ còn luyến tiếc cơ thể mẹ?”

Ninh Túc không đáp lại vấn đề này.

Sư Thiên Xu cũng không trả lời, mà chỉ nói: “Quái vật ở sông Thông Minh tấn công người chơi nam, lũ quỷ trên núi tấn công người chơi nữ, trong tiềm thức có thể coi chúng là hai nơi riêng lẻ, bây giờ đã không có mối liên hệ nào nữa, nhưng những dấu tay mà lũ quỷ nhỏ để lại là dấu tay nước, trong phòng còn có cây thủy sinh.”

Chúc Song Song: “Ý của cô là?”

Sư Thiên Xu trầm mặc mấy giây, sau đó sờ bụng nàng nói: “Bọn chúng xuống sông để tìm mẹ của chúng.”

Mấy người chơi nghe đến đó, nhất thời không thể nói rõ cảm xúc cổ quái trong lòng họ.

Ninh Túc nói: “Những cái đầu ở sông Thông Minh đều là các cô gái đã trồng qua quỷ thai.”

“Ông lão kia nói sông Thông Minh là sông dẫn đến âm phủ, cho nên người dân trong thôn đều an táng dưới nước, một số còn liệng thẳng xác xuống sông, sau đó xác chết trong sông xảy ra vấn đề, bọn họ phải dùng người sống để nuôi những cái xác đó.”

“Thật ra, có thể phần lớn xác chết đúng là được an táng trong nước, chỉ có những cô gái đã gieo qua quỷ thai mới bị ném xuống sông Thông Minh thôi.”

Sau khi tưởng tượng ra cảnh đó, nhiều người cảm thấy trong lòng nặng trĩu.

Tô Vãng Sinh tức giận nói: “Khi chúng ta hỏi ông ta tại sao lại tất cả đều là đàn ông, ông ta nói đàn ông có dương khí mạnh, ông ta đang lừa chúng ta, đó là vì đàn ông mới có thể tiêu trừ oán khí của các cô ấy, chính những tên đàn ông đã bức ép các cô ấy, chính đàn ông đã gieo thứ quỷ thai ấy vào cơ thể các cô ấy!”

Ninh Túc gật đầu: “Có vài con quỷ có thể nhận ra đó là mẹ của chúng, sẽ xuống sông tìm họ.”

Chúc Song Song: “Nhưng mẹ bọn chúng căn bản không muốn nhìn thấy chúng.”

Có lẽ các cô ấy không chấp nhận được việc sinh ra một thứ như vậy.

Ninh Túc nhìn bụng Sư Thiên Xu, không nói gì.

Những người khác cũng không lên tiếng.

Chân trời cuối cùng cũng lộ ra tia sáng trắng, những tia sáng sáng rực rỡ phát ra từ những đám mây đỏ, xua tan bóng tối ở thôn Minh Tiền.

Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng nước trong thôn hình như đã rút đi đáng kể, không còn đáng sợ nữa.

Nhưng mưa vẫn còn nặng hạt, trong mưa còn có tiếng người.

Thuyền đỗ dưới chân núi, ban ngày lũ quỷ trên núi sẽ không xuất hiện, bọn họ có thể lên núi nghỉ ngơi.

Trong cơn mưa tầm tã, nơi có thể nghỉ ngơi chỉ có các căn biệt thự và miếu thờ kia.

Mọi người đi về hướng đó.

Tô Vãng Sinh nói: “Dựa theo suy đoán này, lũ quỷ nhỏ đó là được trồng ra từ cơ thể của các cô gái, phải nói là lũ quỷ này được tạo ra từ những thứ dưới sông Thông Minh, chúng quả thật không phải Quỷ chủ, mà Quỷ chủ hẳn là quái vật dưới sông mới đúng. Thế nhưng, những cái đầu đó có năng lực giống nhau, lại trông khác nhau, cũng không thể là Quỷ chủ được, vậy Quỷ chủ rốt cuộc là ai?”

Trước mắt, điều này đã trở thành điểm mấu chốt.

Dù là để xác minh suy đoán của họ hay hoàn thành việc giải mã phó bản, họ đều phải tìm ra Quỷ chủ thật sự.

Tuy nhiên, họ đã ở trong phó bản lâu như vậy lại chưa từng gặp qua Quỷ chủ bao giờ, hoàn toàn không biết nó ở đâu.

Sư Thiên Xu: “Dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng phải đợi đến tối khi bọn chúng xuất hiện mới tìm được. Chúng ta về biệt thự ăn cơm nghỉ ngơi trước, sau đó thử lục soát xem còn những manh mối nào khác trong biệt thự không.”

Ninh Túc: “Có thể tìm tới ông lão kia hỏi thử.”

“…”

Nhóm Sư Thiên Xu đi đến biệt thự gặp lũ quỷ nhỏ, còn Ninh Túc và Lăng Tiêu dẫn hai đứa nhỏ đến miếu thờ.

Cuối cùng Ninh Túc cũng nhìn thấy tượng thần.

Cậu nhìn chằm chằm pho tượng một lúc, sau đó cúi lạy vái tượng đá: “Thần âm phủ đại nhân, xin ngài hãy phù hộ cho bọn tôi vượt ải suôn sẻ, phù hộ cho tôi được sinh ra thuận lợi.”

Lăng Tiêu: “…”

Ninh Túc lạy xong, lại tiến lên trước sờ tượng đá: “Thôn Minh Tiền thật sự đúng với tên gọi của nó sao?”

Lăng Tiêu: “Không biết đúng hay không, nhưng thôn này quả thực rất đặc biệt.”

Tức là suy đoán của họ có thể là sự thật.

Những người phụ nữ ở thôn Minh Tiền quả thực rất đặc biệt, nhưng thực ra cũng không thể nói các cô ấy đặc biệt, mà là tất cả những người sinh sống ở đây đều đặc biệt, nhưng sự đặc biệt này lại trở thành nỗi khổ của họ.

Những tên đàn ông làm mọi điều xấu xa bị ác quỷ quấn lấy đã chuyển tội nghiệt của họ sang các cô gái, khiến họ phải chịu đựng tất cả những điều này.

Đây thực sự là một điều nực cười và tàn nhẫn.

Ninh Túc hơi cúi đầu, trong lòng có chút buồn bực.

Lăng Tiêu xoa nhẹ đầu cậu một cái nói: “Đừng nghĩ nữa.”

Ninh Túc “ò” một tiếng.

Trong lòng cậu cảm thấy bức bối, không chỉ vì cảm thấy ác ý của thế giới phó bản này đối với các cô gái, mà còn vì nhận ra hệ thống này có thể lại đang hút máu Lăng Tiêu.

Nếu suy đoán của họ là đúng thì những tên đàn ông đã làm quá nhiều điều ác, trên lưng gánh oán hận và tội nghiệt, thậm chí còn bị ác quỷ quấn lấy đã chuyển hết sang cho các cô gái, cuối cùng quỷ thai xuất hiện trên thế giới này.

Bối cảnh của thế giới này dễ khiến Ninh Túc nhớ đến xuất thân của Lăng Tiêu.

Thực Thần Hoa chính là ác quỷ.

Mà cố tình thế giới này lại có dấu vết Lăng Tiêu ghé qua, vị thần được thôn Minh Tiền thờ phụng chính là hắn.

Có cảm giác thôn làng này biến thành như thế là do hắn.

Lũ quỷ nhỏ đó đêm nào cũng ra vào miếu thờ, ở dưới mí mắt hắn.

Không biết Ninh Túc có suy nghĩ nhiều quá hay không, nếu đúng là vậy thì hệ thống thật sự đang lột da hút máu Lăng Tiêu, ghê tởm đến cực điểm.

Ninh Túc cũng không biết Lăng Tiêu có nghĩ đến điều này hay chưa.

Cậu ôm Lăng Tiêu, ngẩng đầu lộ ra một nụ cười thật tươi với hắn.

Lăng Tiêu cúi đầu, ánh mắt rơi vào nụ cười trên môi cậu.

Lăng Tiêu: “Em đừng nghĩ nhiều, ngủ một lát đi.”

Ninh Túc gật đầu, cả đêm cậu không ngủ được bao nhiêu, quả thực rất mệt.

Lúc Ninh Túc sắp chìm vào giấc ngủ, mơ màng cảm thấy hình như mình đã quên cái gì đó.

Trời đã sáng, nước rút dần đi.

Những người chơi ngồi trên nóc nhà suốt mấy tiếng đồng hồ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên, thứ trong nước tối qua đã để lại ám ảnh quá lớn cho họ, nhất thời không ai dám xuống hết.

Bọn họ tiếp tục ngồi trên nóc nhà.

Trước nửa đêm không ai dám ngủ sâu, đến nửa đêm lại xuất hiện quỷ, càng lúc càng căng thẳng, đã vậy còn dầm mưa cho đến tận bây giờ, lúc này đã kiệt sức.

Bàng Dương: “Không phải Ninh Sư nói sẽ cho chúng ta một chiếc bè tre sao?”

Mạnh Giang: “Chờ chút đi, làm bè tre cũng cần có thời gian mà.”

Trần Thiên: “Ừ, có lẽ là cậu ấy đang làm đó.”

Bàng Dương gật đầu, tiếp tục trông mong hướng về phía trước, nhìn như một ‘hòn đợi thuyền’.[2]

[2] chế của từ ‘hòn vọng phu’.

Ninh Túc tỉnh lại, mới nhớ ra mình đã quên cái gì.

Chính là ba người đàn ông cậu có cảm tình trên nóc nhà.

“…”

Cậu tỉnh dậy từ bên cạnh Lăng Tiêu, đẩy Lăng Tiêu: “Tối qua em có nói sẽ cho nhóm Bàng Dương một chiếc bè tre đúng không?”

Lăng Tiêu nửa mở mắt, “Em chỉ nói đưa, chưa nói thời gian cụ thể.”

Ninh Túc: “… Anh nói đúng.”

Ninh Túc hôn hắn, yên tâm thoải mái ngủ thêm một lát, sau đó mới chậm rãi đứng dậy.

Khi cậu và Lăng Tiêu ra khỏi phòng, họ trực tiếp đối diện với ánh mắt oán hận của đám người Bàng Dương.

Ninh Túc gãi gãi cằm, “Các anh về rồi à?”

Bàng Dương: “Bọn tôi không về chứ chẳng lẽ cứ dầm mưa trên nóc nhà tiếp sao?”

Lăng Tiêu: “Coi bộ cũng không ngốc.”

“…”

Sư Thiên Xu gọi bọn họ: “Chắc các cậu cũng đói bụng rồi, tới ăn một chút gì đi.”

Quỷ Sinh và Mạn Mạn đang ăn uống vui vẻ bên cạnh cô.

Hai đứa nhỏ một trái một phải ngồi cạnh Sư Thiên Xu, thỉnh thoảng nhìn vào bụng của Sư Thiên Xu, như thể ước gì chúng có thể dính chặt mãi.

Ninh Túc: “…”

Ninh Túc và Lăng Tiêu cùng đi qua, ăn một ít đồ ăn đơn giản tìm được trên núi.

Đang ăn, Bàng Dương hỏi Sư Thiên Xu: “Hội trưởng, chúng ta nên làm gì tiếp theo đây? Tối nay nhất định mực nước sẽ dâng cao, có thể nóc nhà sẽ không còn an toàn nữa.”

Xem ra chỉ có cách duy nhất là lên núi, nhưng trên núi lại có quỷ.

Đây là muốn bức họ vào đường cùng mà.

Sư Thiên Xu: “Ăn xong chúng ta chia làm ba nhóm, một nhóm theo Ninh Sư học làm hai chiếc thuyền, một nhóm tiếp tục tìm kiếm manh mối trong biệt thự trên núi xem còn sót lại gì không, một nhóm khác đi xuống phía dưới thôn tiếp tục tìm kiếm manh mối.”

“Lũ quái ở sông Thông Minh thích tấn công người chơi nam, còn lũ quỷ nhỏ trên núi thích tìm người chơi nữ, đến tối, người chơi nữ ngồi thuyền trong thôn, người chơi nam thử xem có thể ở lại trên núi hay không.”

Cô nói: “Nếu tiếp tục kiên trì, chúng ta nhiều nhất có thể rời khỏi đây sau hai ngày.”

Mọi người gật đầu.

Ninh Túc nói: “Tôi có thể chèo thuyền đưa các anh đi tìm ông lão.”

Tô Vãng Sinh: “Được, ông ta lớn tuổi như vậy nhất định biết rất nhiều việc trong thôn, hiện tại chúng ta đã cũng đã biết được kha khá, hẳn là có thể hỏi nhiều vấn đề hơn. Tôi và cậu cùng đi nhé.”

Ninh Túc: “Nếu không hỏi được, tối nay tôi thử bắt một con quỷ nhỏ xem có hỏi ra không.”

“…”

Tô Vãng Sinh: “Bắt kiểu gì?”

Ninh Túc: “Để Quỷ Sinh đi bắt.”

Quỷ Sinh: “Ỏ? Kết bạn á?”

Ninh Túc: “Đúng vậy, dùng sự đáng yêu của mày để kết bạn.”

Quỷ Sinh: “Ò!”

“…”

Mấy người chơi không biết nên nói từ đoạn nào thì tốt.

Sau khi ngủ bù và ăn xong thì đã là buổi trưa.

Mạn Mạn tiếp tục ở lại với Sư Thiên Xu, Quỷ Sinh đi theo Lăng Tiêu, thành thạo chuẩn bị nguyên liệu làm thuyền, còn Ninh Túc và những người khác chèo thuyền về thôn.

Nước đã rút rất nhiều sau bình minh, trên tầng hai của ngôi nhà nhỏ trong thôn, người dân vẫn sinh hoạt bình thường.

Không biết nước đã rút hay chỉ có tòa nhà của người chơi bọn họ bị nước lên tới tầng hai, mà những người dân đều có thể ở dưới lầu hai.

Chúc Song Song nói: “Chúng ta cũng không nhất định đi tìm ông lão kia, có thể thử hỏi những người khác trong thôn xem, đặc biệt là phụ nữ nơi này.”

Ninh Túc gật đầu: “Cô nói rất đúng, nhưng mà bọn họ đã thử rồi, phụ nữ ở đây phòng bị rất mạnh, bọn họ không thể vào cửa được. Chờ ra khỏi chỗ của ông lão, cô có thể thử.”

Lần này ông lão nhìn thấy bọn họ cũng có đuổi bọn họ đi ngay, mà hỏi với thái độ không tốt: “Sao các người lại đến đây nữa?”

Tô Vãng Sinh lấy cuốn album ảnh ra, cho ông ta xem ảnh của Lệ Băng Vũ, hỏi thẳng: “Ông biết cô ấy không?”

Nhiệm vụ hôm nay của họ chủ yếu là đi tìm Quỷ Chủ.

Bọn họ cũng không vòng vo chút nào, đi thẳng vào chủ đề.

Ông lão nhìn thấy tấm ảnh, con ngươi đột nhiên co rút, sắc mặt lập tức thay đổi, run rẩy đẩy bọn họ: “Không biết không biết, tôi không biết, các người mau rời đi đi!”

Ninh Túc: “Ông nói dối không biết cô gái trong ảnh không sợ cô ấy nửa đêm đến tìm ông sao?”

Đôi mắt của ông lão trừng lớn, cơ thể dần cứng đờ.

Ninh Túc tiếp tục đến gần: “Thôn các ông lợi dụng cô ấy tạo ra quỷ thai để kiếm tiền, vậy mà giờ lại nói không biết cô ấy ư?”

Ông lão: “Không có! Không có! Tôi không có lấy tiền! Các người đừng có vu khống tôi!”

Ba người lẳng lặng nhìn ông ta.

Ý thức được điều mình vừa nói, ông lão ngồi phịch xuống ghế.

Chúc Song Song nói: “Không biết tại sao ông lại không chịu nói, là sợ cô ấy sao? Nhưng giữ im lặng chuyện quá khứ sẽ khiến cô ấy tức giận hơn so với việc tiết lộ sự thật chứ, đúng không?”

Ông lão run rẩy, lấy đôi tay khô quắt che mắt, buồn bã nói: “Sao các người lại hỏi tôi chứ!”

Ninh Túc: “Vậy ông nói xem phải tìm ai? Trong thôn này có thể nói chuyện với ai, trưởng thôn ư?”

Lão nhân nói: “Trưởng thôn đã chết rồi.”

Ninh Túc: “Hẳn là làm chuyện xấu bị trả thù.”

Ông lão: “…”

Một lúc lâu sau, ông lão mới nói: “Cậu nói đúng, năm ngoái vào mùa mưa, ông ta đã bị một con quỷ giết chết.”

Chúc Song Song: “Có phải là Lệ Băng Vũ đã chết năm ngoái không?”

Ông lão suy sụp tinh thần gật đầu.

Tô Vãng Sinh: “Cô ấy chết như thế nào?”

Lão nhân: “Cô ấy bị điên rồi.”

Ninh Túc để tấm ảnh đến trước mặt ông ta: “Cô ấy ở ngay đây, ông nghĩ kỹ rồi hẵng nói.”

Ông lão: “…”

Ông lão: “Không phải tôi nói! Là bọn họ nói! Bọn họ đều nói như vậy.”

“…”

Ông lão: “Các cô ấy quả thực rất dễ bị phát điên, có lẽ sẽ có nhiều người tin là như vậy.”

Chúc Song Song: “Tại sao bọn họ lại dễ dàng phát điên như vậy? Chẳng lẽ là bị gieo quỷ thai sao?”

Ông lão: “Không biết có phải gieo quỷ thai mà các người nói hay không, nhưng ở đây bọn tôi gọi là trồng quỷ.”

Nói xong, ông lão không còn giấu giếm điều gì nữa.

Ông thở dài, bắt đầu kể: “Thôn của chúng tôi gọi là thôn Minh Tiền, có một truyền thuyết kể rằng đây là thôn làng gần âm phủ nhất, trên thực tế, thôn Minh Tiền thực sự ở rất xa thị trấn, với khí hậu nơi này, không có thứ gì có thể phát triển tốt cả.”

Ninh Túc trưng mặt đơ ra cười khẩy: “Cháu thấy không phải là không phát triển ra được cái gì tốt, chẳng phải thôn của ông trồng quỷ rất tốt đó sao.”

“…”

Chúc Song Song kéo Ninh Túc, nhỏ giọng nói với cậu: “Đừng như vậy, có thể ông ta không liên quan, đừng vội trách ông ấy.”

Ninh Túc không trả lời.

Không biết tại sao, nhưng thái độ lúc này của cậu đối với ông lão đã thay đổi rất nhiều so với lúc mới đến.

Chúc Song Song nói với ông lão: “Ông nói tiếp đi.”

Ninh Túc: “Ông nói đi, coi như chuộc tội.”

Ông lão rời mắt khỏi cậu, nhìn về phía một cánh cửa, khàn khàn nói: “Trên đồng không có thứ gì có thể mọc tốt, cuộc sống người dân rất khó khăn, có gia đình thậm chí còn không có gì ăn, cuối cùng tập hợp lại cùng nghĩ cách.”

“Lúc đó có người đề nghị dùng truyền thuyết của thôn làm chiêu trò để làm du lịch”.

Chẳng trách mà biên niên sử của thôn lại được viết giống như tờ quảng bá du lịch vậy.

Mặt Ninh Túc không cảm xúc mà phỉ nhổ ở trong lòng.

“Người trong thôn chúng tôi thật sự tin vào truyền thuyết này, việc an táng trong nước cũng là sự thật, thậm chí còn có một quy trình hoàn chỉnh nghiêm túc, thôn chúng tôi có rất nhiều cô gái xinh đẹp, có thể thật sự hấp dẫn người ngoài, đề nghị này được mọi người tán thành.”

“Nhưng chúng tôi không biết làm cách nào để người ta biết đến, nên bảo bọn trẻ đang học ở ngoài nói dối khắp nơi.”

“Sau đó, có một đứa học cấp ba trong thành phố quả thực đã dẫn theo không ít người tới đây.”

“Trong đó có một người bộ dạng như đạo sĩ, kể từ đó thôn của chúng tôi đã khác đi.”

Tô Vãng Sinh: “…”

Ông lão: “Khi đó, chúng tôi rất phấn khởi.”

Đó là những người ngoài đầu tiên đến thôn Minh Tiền của họ, họ ăn mặc gọn gàng sang trọng, khác hẳn với đám dân đen gầy gò xanh xao bọn họ.

Người dân trong thôn rất kích động cũng rất khẩn trương.

Họ cẩn thận kể cho nhóm người ấy nghe về thôn, đưa họ đi khắp thôn.

Thật ra lúc đó bọn họ cũng không chắc lắm, khi nhìn thoáng qua những người đã va chạm với xã hội này, bọn họ nhận ra ngoài truyền thuyết về thế giới âm phủ và thời tiết lạnh căm căm, thôn của họ thực sự không có gì đáng xem.

Không ngờ sau khi đi dạo quanh thôn một ngày, gặp gỡ mọi người trong thôn, họ lại hài lòng.

Mấy ngày sau, họ lại tới nữa.

Ngày hôm đó, họ lại nói chuyện với vài người trong thôn rất lâu.

Cụ thể nói gì thì mọi người không biết, đến mãi sau này người dân mới biết được, họ nói thôn Minh Tiền có văn hóa làng quê độc đáo, thời tiết mát mẻ nên họ muốn xây dựng một khu nghỉ dưỡng ở đây, cũng đưa trước cho bọn họ hơn một trăm vạn để họ xây dựng một khu nghỉ dưỡng có tính riêng tư.

Đó là lần đầu tiên họ nhìn thấy nhiều tiền như vậy, họ mừng đến mức cả thôn cùng xây dựng vài căn biệt thự mà bọn họ cho rằng đẹp nhất ở trên núi.

Họ xây chúng rất hoành tráng, nằm ở lưng chừng núi nên sẽ không bị họ ảnh hưởng, đồng thời có thể nhìn ra toàn bộ thôn và sông Thông Minh.

Họ đều nhìn thấy cuộc sống giàu sang phía trước.

Không bao lâu, quả thật có một nhà đã giàu lên.

Ông lão: “Có thể các người không biết, nhưng chúng tôi cả đời nghèo khổ, muốn ăn no cũng khó, nhìn nhà người ta có cá có thịt còn xây được nhà hai tầng thì có bao nhiêu bàng hoàng và ghen tị. Đặc biệt con gái nhà họ, không ngờ còn có cả dây chuyền vàng dày và một chiếc vòng tay ngọc bích để đeo.”

Tô Vãng Sinh: “Con gái nhà đó là người đầu tiên bị trồng quỷ?”

Ông lão gật đầu: “Mới đầu bọn tôi cũng không biết, sau này lại có nhà giàu lên. Trong thôn có người nhìn thấy con gái họ đi lên biệt thự trên núi, mới dần có tin đồn.”

“Chỉ là, chúng tôi thật sự rất nghèo, các người sẽ không hiểu nếu chưa từng rơi vào hoàn cảnh như vậy, mà bọn họ lại quá giàu”.

Nghe thấy ông lão vẫn còn đang kiếm cớ cho bản thân, thái độ của Chúc Song Song cũng bắt đầu hơi khó chịu, “Cháu biết rồi, sau đó thì sao ạ? Khi nào thì mọi người phát hiện ra chỗ bất ổn?”

Ông lão hồi tưởng lại, vẻ mặt toát ra sự kinh hãi: “Khi cô gái ở căn biệt thự đầu tiên có thai.”

Bình luận về bài viết này